Ngày kế mặt trời vừa sáng, Lăng Huyền Sương rất hiếm khi dậy rất sớm, không chút khách khí la hét gọi mọi người thức dậy đi tiếp.
Nhìn vành mắt hắn thâm đen, Lăng Huyền Uyên biết rõ cả đêm qua hắn đã ngủ không được ngon, lập tức dựa theo ý của hắn, dặn dò đệ tử chỉnh đốn lên đường.
Đi đường hơn hai canh giờ, cuối cùng mới tới được dưới chân núi Túy Tiên sơn. Vào mắt đầu tiên là hai hàng cửa tiệm, quán trọ tửu lâu đều không ít, nghĩ đến là biết Túy Tiên sơn đang kinh doanh. Nếu đến, mọi người cũng không vội vã, quyết định trước tiên phải lấp đầy cái bụng rồi mới lên núi.
Lăng Huyền Thư lần này không có né tránh, còn chủ động ngồi đối diện với Lăng Huyền Sương, “Đại ca, hôm nay an ủi cho huynh, bữa này xem như đệ mời.”
Lăng Huyền Sương mắt lạnh nhìn hắn.
“…” Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ lắc đầu, “Huynh cảm thấy đệ sẽ cố ý làm thế à?”
Lăng Huyền Sương cuối cùng mới xem như buông tha hắn, “Thấy đệ cũng không có lá gan đó.”
Lăng Huyền Kỳ sáp lại nửa gục xuống bàn, “Tam ca muốn mời khách sao? Có phần đệ không?”
Lăng Huyền Thư cười, “Đệ đoán?”
“…” Lăng Huyền Kỳ hiu quạnh xoay người.
Lăng Huyền Thư giơ chân lên đẩy nhẹ cái ghế bên cạnh, chẳng may Lăng Huyền Kỳ vấp phải, đúng lúc cậu không đứng vững thì hắn đỡ được.
Lăng Huyền Kỳ không hiểu nhìn hắn.
Lăng Huyền Thư nói: “Ngồi đi, ta mời hết, miễn cho đệ nói ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3183081/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.