Mọi người chờ hồi lâu ngoài cửa, quả nhiên không nghe được bất kì tiếng động nào truyền ra từ bên trong.
Yến Thanh Tiêu nhìn người qua đường nọ, “Ta nói không biết ngươi có phải biểu đệ Mộ Phi Hàn không đây, y không gặp chúng ta nói còn nghe được, thế sao cả ngươi cũng không cho phép vào cửa?”
Người qua đường bĩu môi nói: “Không phải quá rõ đó sao, nếu mà mở cửa, chắc chắn các ngươi sẽ chạy vào nhanh hơn cả ta.”
Bối Cẩn Du nói: “Nhưng y không biết chân ngươi bị trật.”
“Nhưng y biết võ công ta không giỏi.” Người qua đường đứng thấy hơi mệt, thấy nửa tấm biển đá không bị dính tuyết, ngồi lên luôn chỗ đó.
Lăng Huyền Sương đến gần chỗ hắn ngồi xổm xuống, “Nếu không gặp phải ngươi, nhất thời nửa khắc chúng ta cũng không tìm được Quy Tuyết Môn, nói vậy chúng ta xem như hữu duyên, ngươi tên là gì?”
“Hỏi tên ta ngươi cũng moi ra được một ít vô dụng có ích, ” Người qua đường vừa xoa mắt cá chân vừa nhìn hắn, “Biểu ca nói đây là thủ đoạn người ngoài thường xuyên dùng để lừa gạt.”
Lăng Huyền Sương vốn định phủi đi lớp tuyết mỏng trên mặt hắn, mà làm thế thì tay sẽ lạnh cho nên bỏ qua, chỉ giả vờ hung ác nói: “Ta chỉ hỏi ngươi tên gì, nói mau!”
Không ngờ người qua đường nọ là người thích cứng không thích mềm, hơi co gáy lại, bé ngoan đáp: “Ta tên… Đồng Tử Kê.” (kê kê)
Mọi người: “…”
Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ đều xoay người, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3183019/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.