Đợi đám người Yến Thanh Tiêu xử lý tốt vết thương cùng đổi y phục sạch sẽ hơn cho Lăng Huyền Thư xong, Mộ Phi Hàn đã dẫn người từ bên ngoài trở về.
“Sao rồi?” Thiệu Dục Tân tựa vào cạnh cửa, chờ Mộ Phi Hàn đi tới thì hỏi, trên mặt lại không có nửa vẻ tìm tòi nghiên cứu, chỉ lộ ra vẻ chắc chắn chuyến này sẽ không có bất kỳ thu hoạch nào.
Gương mặt Mộ Phi Hàn lạnh nhạt đã nói rõ tất cả, y không trả lời Thiệu Dục Tân, đi thẳng tới trước giường Lăng Huyền Thư, “Hắn tỉnh chưa?”
Yến Thanh Tiêu ngồi ở đầu giường Lăng Huyền Thư, vẫn chưa nhìn y, “Có việc gì thế?”
Mộ Phi Hàn nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Ngươi còn tính người không?” Yến Thanh Tiêu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt như đao.
“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, ” Lăng Huyền Dạ che ở giữa hai người, thoáng kéo Mộ Phi Hàn ra một chút, “Có chuyện gì thì từ từ nói được không?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Mộ môn chủ, Huyền Thư hiện giờ không tiện mở miệng, xin mời Mộ môn chủ ngày mai trở lại.”
“Ta biết bảo bối của ngươi quý giá, ” Lăng Huyền Sương nói, “Cũng phải biết quý mạng người được chứ?”
Mộ Phi Hàn nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rất rõ ràng, “Đó chỉ là trong mắt các ngươi.”
“Nói chung Mộ môn chủ vẫn nên về đi, ” Lăng Huyền Kỳ nhường đường ra cho hắn, “Ngươi muốn cho Tam ca của ta mở miệng, huynh ấy cũng không mở miệng được.”
“Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3183011/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.