Thiệu Dục Tân đã đứng một lúc lâu ở ngoài cửa phòng Lăng Huyền Sương, “Chúng nó dọa đến ngươi, ta thay chúng nó xin lỗi, lần sau sẽ cẩn thận hơn, ngươi không gật đầu tuyệt đối sẽ không cho chúng nó tới gần, có được không?”
“Chuyện này cũng không thể trách ta hoàn toàn, Huyền Uyên cũng đồng ý mà.”
“Ta đã thành tâm thành ý tạ tội, nếu ngươi không mở cửa thì ta đi đây.”
Lăng Huyền Sương ngồi ở trên giường vừa sinh hờn dỗi vừa nghe Thiệu Dục Tân xin lỗi, tâm tình vất vả lắm mới khá hơn một tẹo, ai ngờ người ngoài cửa nói xong thì thật sự không phát ra âm thanh gì nữa.
“Còn dám đi?” Lăng Huyền Sương nhảy xuống giường vọt ra mở cửa, “Ngươi tưởng làm vậy ta sẽ tha thứ…”
Thiệu Dục Tân ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, trong mắt viết rõ ta biết nói vậy ngươi sẽ đi ra.
Lăng Huyền Sương quay đầu xoay người quay trở về, cũng không đóng cửa.
Thiệu Dục Tân hiểu rõ cười cười đi vào theo.
Lăng Huyền Sương đạp giầy lăn lên giường nằm nghiêng, kéo chăn chùm kín người, giả chết.
Thiệu Dục Tân ngồi xuống cạnh giường, “Còn tức giận sao?”
Lăng Huyền Sương không lên tiếng.
“Ta không biết sẽ doạ ngươi khóc, ” Thiệu Dục Tân nói xin lỗi, “Xin lỗi.”
Lăng Huyền Sương gào thét: “Quỷ mới khóc, ngươi nhìn lầm rồi!”
“Sống cho thật tốt, ” Thiệu Dục Tân nghiêm túc nói, “Đừng nói mình là quỷ.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân vỗ nhẹ lên mặt chăn, ôn nhu dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3183002/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.