Dành ra một ngày để nghỉ ngơi, cho nên đã đỡ hẳn mệt mỏi sau mấy ngày chạy đường dài, chỉ chờ Đại hội võ lâm được tổ chức vào ngày mai.
Trước khi ngủ, Lăng Huyền Uyên theo thói quen sẽ độ chân khí cho Bối Cẩn Du, lại bị y từ chối.
Bối Cẩn Du khó có khi tự lấy thuốc uống, “Hôm nay thì không cần, ngày mai ngươi còn phải luận võ, nên đừng lãng phí chân khí.”
“Không sao cả.” Lăng Huyền Uyên kéo y lên giường.
Bối Cẩn Du đắp chăn nằm xuống, “Ta nói không cần là không cần, phu nhân ngoan, nghe lời ta.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Bối Cẩn Du gối lên cánh tay áy náy nhìn hắn, “Dù sao ta từ đầu ta đã chẳng để ý tới việc này, đến hôm nay ta cảm thấy liên lụy tới ngươi quá nhiều, ta biết việc này từ đầu ngươi đã không muốn, cho nên ngươi đừng tận tâm đến vậy.”
“Ta sẽ xử lý tốt chuyện của ta.” Lăng Huyền Uyên tắt đèn cởi áo rồi nằm xuống.
Bối Cẩn Du thấp giọng cười, “Ngươi càng giả vẻ lãnh khốc ta càng thích trêu chọc ngươi, nếu ngày mai ngươi không phải luận võ, chắc chắn đêm nay bản trại chủ sẽ làm bằng được ngươi!”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Bối Cẩn Du nâng ngón tay vẽ vẽ dọc theo khuôn mặt hắn, “Đáng tiếc ngươi cũng…”
Lăng Huyền Uyên bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, túm áo khoác rồi chạy ra ngoài.
“…” Bối Cẩn Du cô đơn thở dài, “Ngươi cũng không thích ta…”
Lăng Huyền Uyên lại trở về nhanh chóng, nằm xuống giường lần nữa.
Bối Cẩn Du giật giật cơ thể, “Suy thận mót tiểu?”
“…” Lăng Huyền Uyên nói, “Ta nghe thấy có tiếng động bên ngoài.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Lăng Huyền Uyên kéo chăn cho y, “Là Huyền Thư, không biết đã trễ thế này còn muốn đi đâu, đã thế còn dùng khinh công.”
Bối Cẩn Du ngoài ý muốn nói: “Ngươi không đuổi theo?”
“Ta thấy là nó nên không đuổi theo.” Lăng Huyền Uyên xoay người đưa lưng với y, “Ngủ đi.”
Sau một lát, Bối Cẩn Du mới thản nhiên ừ một tiếng.
Gần giờ tý, Lăng Huyền Thư mới quay trở về. Hắn không quay về thẳng phòng ngủ, mà thong dong đi tới phòng bếp.
Còn chưa vào cửa, hắn nghe thấy bên trong có tiếng động, nói: “Muộn thế này ai còn chưa ngủ, ở trong đó ăn vụng?”
Yến Thanh Tiêu xoay người lại, miệng còn đang cắn khối sườn chua ngọt.
Lăng Huyền Thư vừa lúc đốt đèn ngay tại cửa, thấy y như vậy không khỏi bật cười, “Sao hả, đói quá ngủ không được?”
Yến Thanh Tiêu cắn vài miếng thịt chỉ còn lại xương, nhớ lại cái gì đó nên mất tự nhiên, nói: “Ta ăn no rồi, giờ đi ngủ.” Nói xong thì muốn rời đi.
Lăng Huyền Thư đúng lúc bắt được cánh tay y lúc đi ngang qua người, “Đúng lúc ta cũng muốn ăn, ngươi ăn cùng ta đi?”
Bụng Yến Thanh Tiêu rất không phối hợp kêu ọt ọt.
Lăng Huyền Thư cười nói: “Không phải ăn no rồi mà?”
“Cười cái gì mà cười!” Yến Thanh Tiêu thấy trên tay hắn cầm hai bao giấy dầu, đoạt lấy rồi nói, “Ăn thì ăn, ăn cho ngươi nghèo luôn!”
Lăng Huyền Thư cười vui vẻ, “Cầu còn không được.”
Trong bao giấy dầu là da gà chiên giòn sốt ngọt cùng thịt kho tàu, hai người xếp một cái bàn rồi tìm hai bầu rượu, ở trong sân đối ẩm.
“Hôm qua thấy ngươi thích ăn hai món này, nên ta chọn xong mua về luôn, ” Lăng Huyền Thư rót rượu cho y, “Tranh thủ còn chưa nguội, mau ăn đi.” Yến Thanh Tiêu nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Sao ngươi biết sẽ gặp được ta, chẳng lẽ ngươi tính sẵn mua xong đồ ăn rồi đến phòng ta?”
“Không có, lúc đó ta nào biết sẽ gặp phải ngươi. ” Lăng Huyền Thư cầm lấy ly rượu, “Ta chỉ muốn uống hai ly, còn mấy món ăn này, đúng lúc gặp ngươi ở đây.”
Yến Thanh Tiêu ăn hai miếng, rồi cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, thầm nghĩ sao tên này quái thế nhở, có thể đoán trước chuyện sẽ xảy ra.
“Sao không chờ ta.” Lăng Huyền Thư cũng cầm ly rượu uống cạn, sau lại rót thêm cho Yến Thanh Tiêu.
Hai món này rất hợp khẩu vị Yến Thanh Tiêu, làm y cực kỳ vui vẻ đến quên mình, “Đã trễ thế này, ngươi ra ngoài cũng không phải chỉ mua đồ nhắm rượu thôi nhỉ?”
“Tất nhiên không phải, ” Lăng Huyền Thư lại rót đầy rượu cho y, “Tiện tay thôi mà.”
Yến Thanh Tiêu nói: “Thế ngươi vừa đi đâu? Làm cái gì?”
Lăng Huyền Thư lắc ly rượu, “Cái này à… Ta không nói trước được, ngày mai ngươi sẽ biết ấy mà.”
Yến Thanh Tiêu bĩu môi, “Thần bí quái gì chứ, ngày mai đều đến đại hội võ lâm hóng chuyện, ai rảnh để ý tới ngươi? Ngươi không tính nói ra, ta cũng chẳng thèm hỏi, trăm ngàn lần ngươi khỏi cần nói cho ta biết!”
Nhìn tròng mắt nhiễm men say thêm càng đáng yêu, Lăng Huyền Thư cười nhẹ nói: “Được thôi, nhất định ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Uống cạn hai ly rồi lại uống tiếp hai ly, uống không biết là bao nhiêu, nói cũng càng nhiều hơn, Yến Thanh Tiêu đập tay lên bàn: “Ngươi nói loại người như Thái Cẩm, sao đủ mặt mũi mà nghĩ ta sẽ coi trọng hắn hử? Lại dám mơ ước tới thiếu gia ta đây, chẳng lẽ hắn còn không biết mình có mấy cái mạng hay sao? Dám bỏ mấy thứ dược không sạch sẽ vào trà của ta, dùng loại thủ đoạn đê tiện hèn hạ, đòi chiếm lợi từ ta, hắn tưởng sau đó ta sẽ theo hắn mãi à? Ngay cả ngươi còn phải theo đại nhân ta đây… Theo ta… À mà, ta còn không muốn ngươi, huống chi là hắn!”
Lăng Huyền Thư dở khóc dở cười, lo lắng chẳng may y sẽ tự làm mình bị thương, giữ chặt ngay tay y lại, “ Rồi rồi, ta biết ngươi không cần ta, không cần ai hết. Uống thế đủ rồi, ngươi say, ta đưa ngươi về.”
“Mơ mộng hão huyền!” Yến Thanh Tiêu gân cổ quát.
Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ, đỡ y lên, “Dạ dạ dạ, hắn mơ mộng hão huyền, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng đã quá trễ, ngoan, đừng ồn nữa.”
Yến Thanh Tiêu túm cổ áo Lăng Huyền Thư, “Không được, ta muốn đi đánh cho hắn một trận!”
Không ngờ y uống nhiều rượu xong lại sinh thêm lực, Lăng Huyền Thư kéo mãi mà không được, đành ôm ngang y lên, “Mai tỉnh đánh sau cũng không muôn, ngủ trước đã.”
Yến Thanh Tiêu hơi chóng mặt, đầu để trước ngực hắn cọ cọ, ngây ngô cười nói: “Thật thoải mái.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Đưa Yến Thanh Tiêu trở về phòng, cởi quần áo rồi lau mặt cho y xong, Lăng Huyền Thư vừa muốn đi, lại thấy Yến Thanh Tiêu đang lảo đảo ngồi dậy.
“Khát nước à?” Lăng Huyền Thư sợ y ngã sấp xuống, chìa tay đỡ y.
Yến Thanh Tiêu cười hắc hắc, “Muốn tiểu tiểu.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Hầu hạ y đi tiểu xong, Lăng Huyền Thư âm thầm hi vọng trăm ngàn lần ngày mai sau khi tỉnh rượu sẽ không nhớ tới chuyện này, không lại sẽ bị y chán ghét không biết thêm bao lâu nữa.
Lại nằm xuống, Yến Thanh Tiêu đã thành thật hơn rất nhiều, miệng vẫn rì rầm gì đó thôi.
Lăng Huyền Thư cẩn thận nghe, hắn nghe chữ lọt chữ không thế mà có nhắc tới hắn.
“Lăng Huyền Thư, không cho ngươi nhìn ta như thế! Không cho… ngươi cùng tên cầm thú Thái Cẩm ức hiếp ta! Còn nữa, không được quay lưng với ta…”
“Lăng Huyền Thư, ngươi… Ngươi rất tốt…”
“Huyền Thư…”
Lăng Huyền Thư sắp xếp lại những gì nghe được, cúi người ấn xuống một nụ hôn xuống trán y, “Ta biết rồi, đứa ngốc, sẽ không xảy ra.”
Võ lâm đại hội hôm nay đông hơn gấp ba lần bữa trước Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ đến, ra vào thôi còn phải chen lấn.
“Xem ra các môn các phái khác tới phút chót mới chạy tới.” Lăng Huyền Kỳ nhìn xung quanh, “Tiểu Âm Tiểu Tình, các ngươi đi tìm vị trí Ngự Kiếm sơn trang.”
Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình lĩnh mệnh rời đi.
Lăng Huyền Dạ chỉ về hướng Tây: “Nhị ca, có thấy không, đệ tử Túy Tiên phái cũng đến.”
“Còn có Tế Nhật Hạp, đám người Hách bang chủ Tào môn chủ cũng đều đến.” Lăng Huyền Uyên nhìn về phía hắn chỉ.
Lăng Huyền Thư nhẹ nhàng chạm bả vai Yến Thanh Tiêu, “Ta nhìn thấy Phó Nam, người Phi Vũ lâu các ngươi cũng tới.”
“Thấy rồi, ” Yến Thanh Tiêu đỡ đầu, “Đừng chạm vào ta, đầu ta hơi choáng!”
“Ai kêu tối qua ngươi uống nhiều rượu đến vậy.” Lăng Huyền Thư nói, “Cách thời gian luận võ còn sớm, ngươi tìm chỗ nào nghỉ một lúc đi.” Hắn lại quay đầu gọi Lăng Tiểu Lâm, “Mau đến Thiên Cung các bảo bọn họ làm một chén canh giải rượu, rồi mang về cho Yến lâu chủ.”
Nhìn Lăng Tiểu Lâm nhận mệnh rời khỏi, Yến Thanh Tiêu cũng không đưa đẩy từ chối, hỏi Lăng Huyền Thư: “Tối hôm qua lúc ta uống say rồi có nói cái gì linh tinh không?”
“Không có, ” Lăng Huyền Thư lại cười nói, “Đều là mấy lời nên nói.”
“…” Yến Thanh Tiêu có dự cảm không lành, “Ta đã nói gì rồi?”
Yến Thanh Tiêu bán tín bán nghi, “Thật sự? Thế sao nhìn ngươi có vẻ vui thế hả?”
“Ngươi không có chửi ta, chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng vui hay sao?” Đâu chỉ không chửi, còn nói ta rất tốt! Trong lòng Lăng Huyền Thư rất vui, trên mặt lại cố gắng duy trì thản nhiên.
“Đúng là khó hiểu.” Thấy Phó Nam đến gần, Yến Thanh Tiêu không thèm nhiều lời với hắn nữa.
Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình vừa lúc quay về, dẫn mọi người đến chỗ Cẩm Tú viên đã chuẩn bị sẵn cho Ngự Kiếm sơn trang.
Vì để che nắng, Thái Cẩm sai người chuẩn bị tốt lều cho các môn phái, gian dành cho Ngự Kiếm sơn trang xem qua khá rộng, hai bàn ba hàng ghế dựa, đầy đủ trà bánh trái cây.
Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân ngồi vào dãy đầu bên phải, “Chỗ này xem rõ.”
Thiệu Dục Tân nói: “Ngươi không tập võ, thế mà nhiệt tình với mấy thứ này.”
“Có chỗ hóng chuyện nên phải cố gắng.” Lăng Huyền Sương phe phẩy quạt, “Mà chỗ này nhiều người thật, đám người Tào Nghĩa hồi trước oán giận nhiều người ở một gian bất tiện, đông thế này thì bao nhiêu tiện nhở?. Có cái ta cũng rất chờ mong, ngươi đoán thử xem?”
Thiệu Dục Tân thử đoán trong lòng, sau nể mặt mà hỏi: “Là cái gì?”
Lăng Huyền Sương tiếc nuối nói: “Hai người bọn họ có thể ngủ chung một phòng.”
Thiệu Dục Tân cười nói: “Không phải có thể, mà phải như thế.”
Lăng Huyền Sương lại nói: “Mà cũng may các đệ tử Lạc Trần Nguyên không đến, ta có thể ngồi cùng chỗ chung với ngươi.”
Hắn vừa nói hết câu, thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]