Lăng Huyền Dạ hết sức vô lực thở dài nhìn Mộ Phi Hàn tách khỏi đoàn người, đơn độc một mình ngồi ở một góc.
Lăng Huyền Thư cười, “Sao thế, chuyện gì làm đệ tức giận đến vậy, mà có thể khiến đệ mấy ngày một câu cũng không đi qua nói chuyện với Mộ môn chủ?”
Lăng Huyền Dạ nhặt nhánh cây gảy đống lửa, “Đệ đã suy nghĩ hai ngày, những tháng ngày trước đó rõ ràng rất tốt, không có buồn phiền, vui vẻ vô cùng, tại sao từ khi gặp hắn xong lại nảy lên suy nghĩ muốn tìm một người cùng sống hết đời? Đúng là tự chuốc khổ vào người.”
“Đệ hối hận rồi?” Lăng Huyền Sương khoác chăn ngồi ở bên cạnh sưởi ấm.
Lăng Huyền Dạ nhìn về phía bóng người Mộ Phi Hàn lạnh lùng, “Nếu hối hận được thì đã tốt, đệ cũng không cần phải ôm nổi khổ này ngủ mỗi đêm.”
Thiệu Dục Tân nói: “Mộ môn chủ lúc rời Quy Tuyết Môn không gọi người theo, hắn cũng không quen biết với người nào, ngươi quan tâm hắn nhiều hơn một chút, nói không chừng lại hữu dụng.”
“Lúc cưỡi ngựa hắn cũng đi cùng chúng ta mà, chỉ nói chuyện hơi ít thôi.” Yến Thanh Tiêu nói.
Lăng Huyền Thư gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta.”
Yến Thanh Tiêu: “…” Chúng ta, chúng ta cái gì.
Bối Cẩn Du nói: “Có phải hắn đã thấy ngươi đang tức giận, mà lại chẳng quen thân với ai, nên mới trốn qua tìm một chỗ ngồi.?”
Trái tim Lăng Huyền Dạ như bị nhéo một cái, buồn buồn đau đau.
Đào Tâm Duyệt hỗ trợ nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182955/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.