Lăng Huyền Kỳ xách theo một con hươu con gọi Hạ Tĩnh Hiên, “Đi thôi, chúng ta trở về thôi. Hôm nay vận khí không tệ, có thể săn được đồ tốt, ngươi có lộc ăn nha.”
“Sao chỉ nói mình ta có lộc ăn?” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Mỗi lần săn được cái gì mang về, đám gia hỏa không làm mà hưởng đó cũng được chia ăn còn gì?”
Cách đó không xa truyền đến giọng nói tiểu thiếu gia.
Lăng Huyền Kỳ đáp một tiếng, nói với Hạ Tĩnh Hiên nói: “Có người tới tìm chúng ta, xem ra hôm nay sẽ không chạy tiếp.”
“Không chạy tiếp, ” Hạ Tĩnh Hiên chép chép miệng, “Không chạy tiếp thì có thể được ăn thịt hươu nướng rồi.”
Lăng Huyền Kỳ cười, “Với thân phận của ngươi, cái gì quý báu hiếm lạ có gì mà chưa từng được ăn, sao lại thích mấy món dân dã tầm thường này?”
“Vậy thì sao nào, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Thứ ta tự săn được tất nhiên sẽ ngon hơn nhiều!”
Lăng Huyền Kỳ rất không nể mặt mũi nói: “Ngươi săn được thứ gì?”
Hạ Tĩnh Hiên nhăn mũi, “… Đừng có luôn vạch trần ta như vậy.”
“Tiểu thiếu gia, tiểu công tử, ” Hai tên đệ tự Ngự Kiếm sơn trang nghe theo tiếng tìm tới, một người trong đó nói với hai người, “Nhị thiếu gia cho gọi hai người quay về, không nên tiếp tục ở lại đây.”
Biết rõ tính cách huynh trưởng nhà mình, cũng biết ám chỉ trong lời nói của đệ tử, Lăng Huyền Kỳ gật đầu, “Vậy thì về, ngươi…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182952/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.