Dòng máu ấm áp nhỏ xuống bả vai, trên mặt Yến Thanh Tiêu, làm hắn hơi hoảng hồn, hắn hơi quay đầu lại nhìn người phía sau, nói: “Sao ngươi tỉnh lại được?”
“Lực va vào cây mạnh đến vậy, sao ta không tỉnh được?” Lăng Huyền Thư miễn cưỡng cười trừ, “Có điều, ngươi có muốn xử lí tên này trước không, ta thấy đau tay.”
Yến Thanh Tiêu lúc này mới nhớ ra còn chuyện như vậy.
Nhưng không cần chờ tới hắn động tay, Lăng Huyền Thư bất ngờ tỉnh lại đủ cho Thiệu Dục Tân tranh thủ thời gian, hắn chạy tới đấu với Mặt đầu lâu.
Yến Thanh Tiêu dìu hắn dựa vào thân cây ngồi, mở bàn tay phải của hắn ra nhìn, lòng bàn tay máu thịt be bét. Trái tim như bị cấu, cảm thấy còn đau hơn vết thương trên người y, Yến Thanh Tiêu xé một góc áo trên người băng bó vết thương cho hắn, nói: “Tạm nhịn đến lúc quay về rồi xử lí cẩn thận gơn.”
Lăng Huyền Sương chạy tới từ từ, ngồi xổm ở bên cạnh hắn hỏi: “Huyền Thư, độc trong người đệ sao rồi, có nặng lắm không?”
“Độc tính mãnh liệt đã áp chế xuống vẫn còn chịu đựng, ” Lăng Huyền Thư nhắm hờ mắt, tinh thần hơi nản, “Hiện giờ cũng khá hơn rồi.”
Bối Cẩn Du nói: “Muốn uống nước không, ta đi tìm nước cho ngươi?”
Khóe miệng Lăng Huyền Thư hơi co rút, “Ta… Tạm thời không muốn uống nước.”
Sắc mặt Yến Thanh Tiêu cứng đờ, nói: “Ai kêu ngươi rảnh rỗi cướp nước người khác mà uống, đáng đời nhà ngươi tự đi chịu tội.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182944/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.