*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Muốn ăn cháo không?” Lăng Huyền Dạ đặt bát thuốc qua một bên, hỏi Mộ Phi Hàn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Mộ Phi Hàn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Vậy ngươi chờ ta một tí, sẽ trở lại ngay.” Lăng Huyền Dạ nhặt y phục dính máu cùng bát thuốc mang ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu lại nhìn Mộ Phi Hàn. Sau khi bị thương, Mộ Phi Hàn vẫn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, phải cùng mọi người chạy đến Tử Trúc Lâm, đã quá gắng gượng chịu đựng. Tuy sau khi tới chỗ này ngủ suốt cả đêm, nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến gì, Lăng Huyền Dạ không khỏi bận tâm, lại không dám hỏi nhiều.
Mộ Phi Hàn thế mà mở mắt ra nhìn sang.
Lăng Huyền Dạ theo bản năng đứng thẳng người.
Mộ Phi Hàn nói: “Những việc này giao cho người khác làm đi, ngươi cũng bị thương, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Huyền Dạ hơi run, lập tức vui vẻ nói: “Ngươi quan tâm ta?”
Mộ Phi Hàn lại nhắm mắt không nói lời nào.
Lăng Huyền Dạ bĩu môi, đi ra ngoài.
Nhà lầu ở đây đều dựng bằng trúc, đơn giản thuần phác. Ở trên lầu nhìn ra xa, trải dài gần như không có giới hạn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiện ra vầng sáng màu tím nhợt nhạt, trông rất đẹp mắt.
Lăng Huyền Dạ nhìn một hồi, cảm thấy trái tim bị nhẹ nhàng đả kích thoáng được bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182935/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.