Lăng Huyền Dạ dùng mu bàn tay vỗ vỗ lồng ngực, đứng bên cạnh Mộ Phi Hàn nói, “Đại ca với ngươi tuy có danh tiếng song bích ở ngoài, nếu mà so với hắn, cũng có mấy phần thất sắc.”
Lăng Huyền Sương quay đầu trừng gã, “Đệ nói ta không sánh được bằng hắn? Ai nói, rõ ràng là ta nhìn đẹp hơn!” Hắn lại nhón chân lên xoay mặt Thiệu Dục Tân qua nhìn mặt mình, ý đồ ngăn trở tầm mắt đối phương, “Không cho nhìn không cho nhìn, chỉ được nhìn mình ta!”
Thiệu Dục Tân buồn cười đè hắn lại, “Ngươi vừa nói mình đẹp hơn hắn, vậy ngươi còn sợ cái gì?”
Lăng Huyền Sương trừng mắt nhìn, “Ngươi cũng cảm thấy ta đẹp hơn?”
“Tất nhiên, ” Thiệu Dục Tân sờ sờ mặt hắn, “Ở trong mắt ta, trên đời này không ai đẹp hơn ngươi.”
Lăng Huyền Sương vui vẻ khẽ cười nhỏ.
Mộ Phi Hàn nhìn Lăng Huyền Dạ, “Tại sao ngươi không cảm thấy như vậy?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Vừa nghe cũng biết là nói qua loa, chuyên dùng để lừa người dỗ trẻ, sao ngươi lại tin cơ chứ?
“Huynh trưởng ngươi nói ngươi rất hoa tâm, ” Mộ Phi Hàn lại liếc mắt nhìn người ngồi ở trên cầu đá, “Có phải ngươi thích hắn hơn?”
“Ta bị oan!” Lăng Huyền Dạ hàm hồ nói, “Giống như thói quen nhìn thấy cái gì đẹp thì nhìn thêm…”
Mộ Phi Hàn giống như vô tâm nhìn sang, “Hả?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười làm lành nói, “Ta nói không biết là huynh trưởng nào nói hưu nói vượn với ngươi như thế hả.”
Mộ Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182880/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.