Mọi người vừa nghe, cùng nhau chạy sang bên đó.
“Đừng quên ăn viên thuốc đó!” Hoắc Tư Quy ở phía sau gọi.
Đào Tâm Duyệt lấy viên thuốc ra ăn vào, hỏi: “Tại sao ba huynh đệ Khuyết gia không sợ khói độc?”
Hoắc Tư Quy nói: “Bởi vì người Ẩm Huyết Giáo nhiều năm dùng giải vật ** bỏ thêm vào rượu để uống, có thể bảo đảm độc bất xâm thể.”
“Chẳng trách.” Đào Tâm Duyệt gật gật đầu, “Ngươi đã lâu không uống tới loại rượu đó, cho nên mặc dù ngươi xuất thân Ẩm Huyết Giáo, vẫn không tránh được độc vật.”
Hoắc Tư Quy bắt được tay nàng, lại buông ra mau chóng, “Ta chỉ cần báo thù được cho cha mẹ, thế nhưng khinh công ba người này cực cao, cũng khó mà bắt, khiến họ cuống lên sợ lại gây thêm chuyện, thương tổn đến ngươi sẽ không hay. Chờ chút nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đến bên khe kia, ngươi qua được thì xuống núi hội hợp cùng Tiểu vương gia, vậy sẽ an toàn hơn.”
Nghe hắn nói giống như là đang bàn giao di ngôn, Đào Tâm Duyệt nhất thời nóng ruột, đổi lại nắm lấy tay hắn, “Vậy còn ngươi? Bọn họ khinh công tuyệt đỉnh, nếu thật sự không bắt được người, ngươi định làm gì?”
“Không bắt được ba cũng bắt được một, ” Hoắc Tư Quy nói, “Cha ta do Khuyết Hữu giết chết, mẹ ta cũng vì hắn mà chết, ta không giết được hắn, cũng phải tìm được cơ hội cùng hắn đồng quy vu tận!”
“Không được!” Vành mắt Đào Tâm Duyệt ửng hồng, cắn môi nhìn hắn, đáy mắt có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182871/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.