Khuyết Y đã hơi sợ hãi.
Khuyết Vũ nắm chặt tay Khuyết Hữu, “Tiểu Hữu, đệ nhìn ta, nhìn ta!”
“Đại… Đại ca…” Ánh mắt Khuyết Hữu tan rã, đã không còn tụ vào một chỗ.
“Đáng chết!” Khuyết Vũ nhìn màu da hắn đang biến đen, rơi nước mắt xuống, “Đã sớm nói đệ đừng có nuôi mấy thứ này, đệ toàn không chịu nghe lời của ta…” Cuối cùng hại người hại mình.
Khuyết Hữu khó khăn thở hổn hển, “Đại… Ca, đệ không…Không nên…dùng…dùng nhiếp hồn…với huynh…Huynh có thể… Có thể… tha… tha…” thứ…
Hắn cực kỳ vất vẻ nói ra từng chữ một, rất muốn nói xong một câu này, nhưng vẫn không nói hết lời được.
Lúc Khuyết Hữu tắt thở, vẫn cố gắng mở to đôi mắt, nhìn dáng vẻ này có hơi doạ người.
“Tiểu Hữu!”
“Nhị ca!”
Lăng Huyền Sương đem mặt vùi vào ngực Thiệu Dục Tân.
Thiệu Dục Tân khẽ vuốt sống lưng của hắn, “Sợ?”
Lăng Huyền Sương buồn buồn ừ một tiếng.
Lăng Huyền Kỳ từ chỗ Bạch Giám Tâm lấy được thuốc giải chạy về chia cho mọi người, nói: “Bạch đại ca nói hắn cần mang A Tịch ca về Tử Trúc Lâm tĩnh dưỡng, bảo chúng ta mau mau giải quyết chuyện bên này cho tốt rồi xuống núi.”
Lăng Huyền Thư hỏi: “Tình trạng A Tịch không tốt?”
“Không có gì đáng ngại, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Bạch đại ca nói vài câu, đệ chỉ nghe hiểu câu này.”
Lăng Huyền Uyên nhìn kỹ tay Lăng Kha, thấy màu da cha mình không bị đổi màu như Khuyết Hữu mới thoáng yên lòng, nói: “Cha, con biết cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182867/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.