*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Kha rất là tiếc hận, nhưng cũng không còn cách nào, đứng trên mái hiên nhìn sâu xuống dưới vực, thở dài nói: “Về nhà đi, mẹ các con ở nhà ầm ĩ lắm rồi, ngày ngày đều nhắc tới các con.”
Mọi người ai cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo ông.
Đi tới đình, nhìn thấy chỉ có Bạch Giám Tâm đang cùng Phong Tích còn chưa tỉnh táo lắm ở đó, Yến Thanh Tiêu hỏi: “Phó Nam đâu?”
Bạch Giám Tâm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán thỉnh thoảng chảy ra giúp Phong Tích, nói: “Đệ tử theo phía sau ta lại đưa không ít thuốc tới, ta kêu mọi người uống thuốc, rồi dọn dẹp sơ nơi này, Dư Diệu cùng Phó Nam đi hỗ trợ rồi.”
Lăng Huyền Thư nói với Lăng Huyền Kỳ: “Đệ đi dặn dò người của chúng ta, bảo bọn họ tìm một chỗ chôn hai huynh đệ Khuyết Hữu Khuyết Y, thuận tiện lập một mộ bia đơn giản.”
Lăng Huyền Kỳ đáp ứng, đang muốn đi lại bị Lăng Kha gọi lại.
Lăng Kha nói: “Nói cho mọi người, không nên làm khó dễ đệ tử Ẩm Huyết Giáo quá mức, không biết hối cải thì phế bỏ võ công phái đến nông gia lân cận giúp công, có lòng sửa đổi thì sắp xếp mỗi người vào mấy môn phái, bảo các môn phái đồng ý tiếp nhận bọn họ, cho bọn họ một cơ hội hướng thiện đi.”
“Vâng.” Lăng Huyền Kỳ đáp lời, gọi Hạ Tĩnh Hiên đi cùng.
Lăng Huyền Thư lại hỏi dò lại tình trạng Phong Tích, nghe Bạch Giám Tâm nói tạm thời không có gì đáng ngại, thế nhưng phải cần tĩnh dưỡng một thời gian mới yên lòng, giúp hắn đỡ người lên, đi tới cầu cây.
Đi tới rìa khe, Lăng Huyền Sương bịt mũi nói: “Bạch công tử, ngươi có thuốc gì không, giết mấy thứ dưới đó luôn đi, bớt để cho bọn họ hại người nữa.”
“Những thứ này tồn tại cũng không có gì sai, chỉ sai ở chỗ người sử dụng gom chúng nó lại để lợi dụng.” Bạch Giám Tâm nói, “Nơi này chắc sau này cũng không có ai đến đây, qua một thời gian ngắn không có đồ ăn, những độc vật này sẽ tự giết lẫn nhau rồi tản đi, không đáng để lo.”
Lăng Huyền Sương rất tự giác đưa tay muốn Thiệu Dục Tân ôm sang cầu, “Ừm, đừng kéo dài là được rồi.”
Đi sang cầu, thấy Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Lưu Chưởng Môn thì được đặt nằm ở một núi đá gần đó, Lăng Kha còn đang định hỏi lão bị thương thế nào, thì nghe Hách bang chủ nói: “Lăng trang chủ, lần này đa tạ ngài trượng nghĩa cứu viện, chúng ta mới có thể hoàn toàn thắng lợi. Chỉ tiếc Lưu Chưởng Môn không thể chống đỡ, đã từ thế.”
Lăng Kha há miệng, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu thở dài.
“Thôi thì tốt xấu gì ông ấy cũng báo thù xong, dưới suối vàng có biết, hẳn sẽ an tâm đi.” Tào Nghĩa nói, “Ta cùng Hách bang chủ sẽ hỗ trợ đem di thể Lưu Chưởng Môn về Túy Tiên Sơn, chúng ta chia tay ở đây đi.”
Lăng Kha cùng họ nói vài câu sau này còn gặp lại, nhìn theo bọn họ xuống núi.
Yến Thanh Tiêu quay đầu lại, nhìn lên Hỏa Vân đỉnh.
“Sao vậy, ” Lăng Huyền Thư xoa bóp mặt y, ” Lúc này ngươi mới cảm thấy ở đó có người đang nhìn chằm chằm?”
Yến Thanh Tiêu vỗ bỏ tay hắn, “Ta đang suy nghĩ chuyện này kết thúc xong lại khiến người ta buồn phiền phát hoảng, Khuyết Vũ kia cũng không tính quá xấu, thật ra cũng không phải đi đến nước này.”
Lăng Huyền Thư thay đổi đi sờ ngực y, “Vậy ta xoa xoa cho ngươi nè, xoa xong sẽ hết buồn phiền.”
Yến Thanh Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngươi cách xa ta ra!”
Lăng Huyền Thư lại ôm lấy y, “Thanh Tiêu, theo ta về nhà đi.”
Lần này Yến Thanh Tiêu hiếm thấy lại không có từ chối, hơi đẩy hắn ra, cầm lấy tay hắn đuổi theo mọi người, “Đi thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]