Lăng Huyền Kỳ đi theo phía sau Hạ Tĩnh Hiên, thấy hắn không về chỗ mọi người ăn cơm, mà là càng chạy càng xa, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn chạy đi đâu?”
Hạ Tĩnh Hiên đứng lại, quay đầu lại chỉ vào hắn nói: “Ngươi không hy vọng ta theo ngươi đến Ngự Kiếm sơn trang hả?”
Lăng Huyền Kỳ nhớ lại vừa nãy nói ở trước mặt Hạ Tĩnh Thần, quanh co lòng vòng nói: “Không… Không có mà…”
“Vậy tại sao ngươi lại nói thế hả?” Hạ Tĩnh Hiên không tha thứ.
Lăng Huyền Kỳ đi qua hai bước, một tay chống lên một cây đại thụ, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, than thở: “Nhìn qua đại ca ngươi là người không dễ trêu mà.”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ lau mặt, “Ta bị mấy huynh trưởng ức hiếp quen rồi, không cẩn thận nên mới nói thế, ngươi đừng trách ta.”
Hạ Tĩnh Hiên cau mũi một cái, “Thật không?”
“Thật trăm phần trăm!”
“Vậy…” Hạ Tĩnh Hiên đến gần hắn, “Ngươi ghét ta không?”
“Tất nhiên là không!” Lăng Huyền Kỳ nói, “Sao ngươi lại hỏi vậy hả?”
Hạ Tĩnh Hiên mím mím môi, “Không có gì.”
Lăng Huyền Kỳ xoa xoa cái bụng, “Ta sắp chết đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Chờ chút đã, ” Hạ Tĩnh Hiên kéo hắn, “Ta còn chuyện chưa hỏi xong.”
“Chuyện gì?”
Hạ Tĩnh Hiên thấy mặt mình nóng cả lên, hắn muốn giơ tay chạm má, lại sợ bị Lăng Huyền Kỳ phát hiện ra dị thường. Cũng may đã có màn đêm che đậy, dù mặt có đỏ cũng không dễ nhận ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182855/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.