Sau khi được Bạch Giám Tâm đưa về Tử Trúc Lâm tĩnh dưỡng, tình trạng của Phong Tích vẫn không được ổn định cho lắm, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, sốt cao sốt nhẹ đã kéo tới bốn, năm lần, hành hạ hắn mất cả tinh thần.
Bạch Giám Tâm bưng cháo bữa sáng đi vào, thấy hắn nằm nghiêng ở trên giường, chăn cũng không đắp kín, nên bỏ khay cơm xuống bàn, đi qua kéo chăn cho hắn.
Phong Tích giật giật, mở mắt ra.
“Sao ngươi không để ý tới mấy cái này, thân thể đã không tốt rồi, sao còn không biết yêu quý chính mình nữa hả?” Bạch Giám Tâm oán giận, trong giọng nói còn lộ ra tia đau lòng.
Phong Tích chống cánh tay muốn ngồi dậy, “Đừng quá lo lắng.”
Bạch Giám Tâm duỗi ra một bàn tay đỡ hắn, một tay khác đưa tới muốn thử nhiệt độ trên trán hắn.
Phong Tích lại nghiêng đầu tránh thoát.
Tay Bạch Giám Tâm cứng đờ, nắm chặt tay thu lại, “Hôm qua ta đã giúp ngươi thử máu, thấy nó có giảm bớt độc tính tồn tại trong người, chắc sẽ có tác dụng với độc rắn. Sốt là vì hai loại độc tố chống lại nhau, nếu ngươi vượt qua được giai đoạn này thì sẽ tốt hơn, có khi độc tố trong người ngươi sẽ được giải sạch sẽ, không khác gì người bình thường.”
“Cũng chưa biết độc nào sẽ còn, ” Giọng của Phong Tích khàn khàn, “Ta cũng sẽ mất mạng.”
Bạch Giám Tâm trầm mặt nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra! Tuy ta không biết hắn lấy cái gì nuôi rắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182850/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.