Chương trước
Chương sau
Trần Kế Văn nghe hắn kể đầu đuôi sự tình, trong lòng cơ bản cũng đã rõ ràng, nhưng chỉ vuốt râu, nửa ngày không nói.
Trương Y gấp gáp: "Nếu như tiến sĩ có chỗ khó nói, mong đừng ngại mà nói thẳng, hay là vì vị tiên sinh kia tài năng hơn người, tính khí có chút kiêu căng, cần ta tự mình đi mời thì cũng không phải việc gì khó."
Trần Kế Văn lắc đầu: "Không phải nguyên nhân này. Theo lão phu biết, danh y tuy có y thuật xuất chúng nhưng làm người khiêm tốn hữu lễ, không phải kẻ ngông cuồng tự đại."
Trương Y khó hiểu: "Vậy vì sao tiến sĩ lại khó nói?"
Trần Kế Văn chuyển mắt, xa xa nhìn về phía hoa hoa cỏ cỏ rụng trong sân, dường như ngàn vạn tâm sự cũng theo đó mà rơi xuống đất, hòa vào bùn.
Nửa ngày mới trầm giọng nói: "Trương công hẳn có nghe nói qua, án Trương Khởi Nhân mưu hại Hiếu Kính Hoàng Đế ngày trước được bắt nguồn từ một sinh đồ nho nhỏ."
Trương Y hồi tưởng chốc lát, xoa cằm nói: "Không sai, án này khi đó là do chính gia phụ thẩm lý, vì vậy ta cũng có ấn tượng sâu sắc."
Chợt hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng nhẽ vị thánh thủ có thể cải tử hoàn sinh kia chính là..."
Trần Kế Văn chậm rãi gật đầu: "Phải, theo miêu tả của ngươi, người kia chính là sinh đồ năm đó đã dẫn ra nhiều tranh cãi, Ngô Nghị."
Trương Y không khỏi cau mày: "Gia phụ bệnh không hết, phần nhiều cũng vì bận tâm đến bản án cũ này, chấp niệm quá sâu mà thành tâm ma. Ông cho rằng mình có lỗi với Hiếu Kính Hoàng Đế, càng trách bản thân nhìn nhầm Trương Khởi Nhân, nhưng hận nhất vẫn là chính mình lúc đó lại thất sách dùng sai Chu Hưng, do đó khiến tình hình vượt tầm kiểm soát, cho tới cuối cùng lại vuột mất cơ hội lật đổ thiên hậu, tiếc nuối đến nay."
Trần Kế Văn thu lại ánh mắt, âm thanh vững vàng sâu lắng tựa hồ sâu: "Bởi lý do này, cái gọi là hỉ thương tâm, nộ thương can, tư thương tì, khủng thương thận, lão Trương công bây giờ bệnh tình triền miên, càng không được để tâm tình bị kích thích. Ta chỉ sợ nếu Ngô Nghị đến đây xem bệnh cho ông ấy, không chừng lại gợi lên chuyện thương tâm trong lòng lão tiên sinh."
Nghe vậy, Trương Y cũng rất tán thành: "Không ngờ gia phụ cùng y trước đây đã có quen biết, nói vậy, đúng là không mời y đến mới là chuyện phải làm."
Trong lúc hai người đang đàm luận, đột nhiên nghe thấy một âm thanh già nua truyền tới từ sau lưng.
"Các ngươi đừng lo nghĩ nhiều như vậy, lão phu cũng không nhu nhược đến cái mức kia."
Trương y vội vàng quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trương quản gia đã dìu Trương Văn Quán chậm rãi bước ra khỏi phòng, thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ.
Trương Văn Quán vì người mang bệnh mà gầy gò, cả người như cành củi mục nát, bị rút sạch mọi trọng lượng cùng khí lực, chỉ có bàn tay mang hơi ấm đặt lên tay Trương Y dường như vẫn còn sức nặng ngàn cân, âm thầm ngăn lại tâm tình bất an của nhi tử.
"Phụ thân, ý của ngài là..."
Trương Văn Quán nhìn hắn thật lâu: "Mời Ngô Nghị đến."
Trương Y không khỏi khẽ run, nhưng rồi lại bị một bàn tay tựa ưng trảo, gầy gò mà có lực chấn ngụ, nhanh chóng trấn định lại: "Nhi tử đã rõ."
Trương Văn Quán lúc này mới quay sang nhìn Trần Kế Văn, âm thanh nhẹ nhàng mà vững vàng: "Làm phiền Trần tiến sĩ."
Trần Kế Văn không khỏi ngước mắt nhìn vị cựu thần của thái tử tuy đã già yếu, thân mang bệnh tật nhưng vẫn không chịu từ bỏ trước mắt, dường như ông lại một lần nữa tìm lại được trái tim tràn đầy sức mạnh cùng mưu trí trong thân thể đã tiều tụy như tàn tro này.
Ngày hôm sau, Trần Kế Văn liền tự mình đến thăm Thái Bình Quán, đặc biền mời Ngô Nghị.
Đối với việc lần này Ngô Nghị cũng không rõ, việc y công được phái đến nhà thần tử xem bệnh bắt mạch vốn là bổn phận, bình thường chỉ cần phái thái giám hoặc thư đồng đến truyền lệnh là được. Bây giờ Trần Kế Văn đã là thái y thừa cao quý, chấp chưởng toàn bộ thái y thự, việc nhỏ nhặt như hạt vừng này thật không cần lão nhân gia ông tự mình đến làm.
Trong lòng tuy nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười khiêm tốn lễ phép: "Không biết tiến sĩ muốn mời ta đến nhà của vị đại thần nào?"
Ánh mắt Trần Kế Văn chậm rãi tối đi, dẫn theo một chút ý tứ khoan dung: "Là Trương Văn Quán Trương công ngã bệnh nặng, muốn mời ngươi qua phủ bắt mạch."
Ngô Nghị càng kinh ngạc, Trương Văn Quán là nguyên lão đại thần địa vị cao quý, là một trong những trụ cột của Đông cung đảng, trước giờ luôn được Lý Hiền coi trọng, vì lẽ đó, bệnh tình của ông xưa nay luôn do Trần Kế Văn tiến sĩ ở phe trung lập tự tay chăm sóc, bây giờ sao lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn cho mời một y công nho nhỏ như y tới xem xét bệnh tình?
Tựa hồ là nhận ra nghi ngờ của y, Trần Kế Văn vỗ vỗ bờ vai Ngô Nghị, rất có tâm ý khuyên bảo: "Trương công bản tính chính trực, không phải người làm việc thiên tư, lần này muốn mười ngươi đến cũng không có tâm ý làm khó dễ mà là bởi người nhà ông ấy ở chợ Tây thấy được bản lĩnh cải tử hoàn sinh của ngươi, do đó mới muốn ngươi thử một lần, xem liệu có thể cứu được tính mạng của ông ấy không."
Nghe vậy, khóe miệng Ngô Nghị không khỏi co rút một trận, việc ngày đó cũng chỉ là hiểu lầm của dân chúng, cõi đời này làm gì thực sự có thần y có thể cải tử hoàn sinh?
Lại nói, ngay cả người đứng đầu giới học thuật giờ đây cũng bó tay toàn tập thì y sao có thể trị được chứ?
Nhưng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận: "Hạ quan nhất định sẽ làm hết sức."
"Ta biết trong lòng người không thiên vị, đối với bệnh nhân nào cũng làm hết sức." Trần Kế Văn khẽ mỉm cười, không thiếu vẻ tán thưởng, thế rồi chợt hóa thành một tiếng thở dài, "Nhưng đại phu đối với bệnh nhân và bệnh nhân đối với đại phu thường không phải một loại thái độ công bằng như nhau, mục đích mỗi bên cũng thường bất đồng, ngươi nên làm rõ thứ Trương công muốn ngươi trị liệu rốt cuộc là cái gì. Chỉ khi biết được mục đích của bệnh nhân, đại phu như chúng ta mới có thể đưa ra phương thuốc tốt nhất, ngươi hiểu ý của ta không?"
Lời Trần Kế Văn nhẹ nhàng như gió, thổi ra từng đợt sóng lăn tăn trong đầu Ngô Nghị.
Trong lòng có chút bất an mơ hồ và nghi hoặc, Ngô Nghị gật gù: "Hạ quan rõ ràng, đa tạ Trần tiến sĩ chỉ điểm."
Trần Kế Văn lúc này mới gật đầu, ý cười trong mắt nhạt đi: "Biết rồi liền đi đi, nhớ kỹ lời lão phu nói."
Trần tiến sĩ vừa rời khỏi Thái Bình Quán, một chiếc xe ngựa từ Trương gia đã dừng ngoài hậu viện, một lão giả tóc bạc râu dài nhưng tinh thần khỏe khoắn bước xuống từ xe ngựa, vừa thấy Ngô Nghị liền khom người: "Kính xin thần y cứu lấy tính mạng của lão gia chúng ta."
Ngô Nghị vội vàng đỡ ông dậy: "Lão gia nhà ngươi là Trương Văn Quán Trương công?"
Ông lão kia chính là quản gia Trương phủ, đặc biệt tự mình đến đón Ngô Nghị tới phủ, vừa thấy liền biết là người này, không khỏi vui mừng khôn xiết: "Đúng vậy, có lẽ Trần công đã nói với ngài."
Ngô Nghị nói: "Trần tiến sĩ vừa mới rời đi, ta đang muốn qua quý phủ, không ngờ ngài lại tới trước."
Hai người vừa trò chuyện vừa leo lên xe ngựa, một trận bụi bay cao, Thái Bình Quán xa dần rồi biến mất trong tầm mắt.
Không lâu xa, theo một tiếng ghìm ngựa mạnh mẽ vang dội của phu xe, xe ngựa đã chạy đến trước cổng Trương phủ.
Trương quản gia dẫn Ngô Nghị tới trước phòng ngủ của Trương Văn Quán, đồng thời báo lại bệnh tình của ông những năm gần đây, đơn giản chính là vì bị bản án cũ năm đó quấy nhiễu, vì vậy vẫn tích tụ ức chế trong lòng, thêm vào bệnh nặng ép thân khiến cho phải triền miên nằm giường, có vẻ như không thể cứu vãn được.
"Ngô tiên sinh, chỉ cần ngài chữa khỏi bệnh cho lão gia, Trương gia chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngài." Trương quản gia như đang nắm lấy một nhánh cỏ cứu mạng vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng mong mỏi, "Lão gia cũng chỉ vì ưu tư quá nặng, bằng không thì... Than ôi, tóm lại đều nhờ vào ngài."
"Ta nhất định sẽ dùng toàn lực." Ngô Nghị an ủi.
Nhưng vừa mới bước vào sương phòng của Trương Văn Quán, chỉ nhìn qua, Ngô Nghị liền biết lần này sợ rằng y cũng không có cách xoay chuyển đất trời, phải phụ lòng kỳ vọng của người này.
Trương Y phụng dưỡng trước giường bệnh, thấy Ngô Nghị đã tới bèn vội vã nhường vị trí: "Mời tiên sinh đến xem mạch."
Trương Văn Quán nằm trên giường bệnh, cả thân như củi mục, chỉ còn lại đôi mắt vẫn sáng như đuốc, lặng yên nhìn Ngô Nghị, thanh âm khàn khàn tràn ra từ khóe môi: "Các ngươi đều đi ra ngoài, để Ngô tiên sinh yên tâm thay ta khám bệnh."
Trương Y vội đáp một tiếng "Vâng", cùng Trương quản gia đồng thời lui ra ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa phòng.
Ngô Nghị lúc này mới cầm lấy tay Trương Văn Quán, mạch tượng tựa như sóng đón gió, đột nhiên nhảy lên rồi trượt trong lòng bàn tay, tựa như một viên châu trơn nhẵn không thể cầm, trong lòng lập tức có tính toán.
Đây là mạch tượng u ác tính.
Quan sát sắc mặt, nhợt nhạt lại vàng như nghệ, sau đó kiểm tra trên bụng, cơ thể gầy yếu chỉ có bụng là nhô lên, đè lên có cảm giác mềm nhuyễn, dùng biện pháp gõ thì thấy âm đục, như vậy hơn phân nửa là ung thư gan thời kỳ cuối.
Liền nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi Trương công, ngài liệu đã từng có bệnh trạng nôn ra máu?"
Trương Văn Quán nhanh chóng gật đầu: "Xác thực từng có, lần đó cũng là cửu tử nhất sinh, may nhờ Trần tiến sĩ cật lực chữa trị mới cứu lại được tính mạng lão phu."
Ngô Nghị càng thêm chắc chắn với chẩn đoán của mình, y còn chưa suy nghĩ được ngôn từ thích hợp để nói sự thực cho ông lão đang chịu đựng bệnh nan y này, Trương Văn Quán đã mở miệng trước.
"Hồi trước, thời điểm Trương Khởi Nhân tiến sĩ còn tại, ta đã nghe ông ta nhắc qua tên ngươi, lại nghe Trương quản gia nói ngươi có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, bây giờ vừa nhìn, ngươi quả không hổ là đồ đệ của ông ta."
Thấy ông đột nhiên nhắc tới Trương Khởi Nhân, Ngô Nghị không khỏi ngẩn ra, nhớ tới chuyện năm xưa, mở miệng giải thích: "Hạ quan tuy từng nhận ân đề bạt của Trương Khởi Nhân tiến sĩ nhưng cũng không phải đệ tử của ông, nếu nói về sư thừa, phải là môn hạ của Thẩm Hàn Sơn tiến sĩ mới đúng."
Trương Văn Quán không tỏ rõ ý kiến, hơi nghiêng đầu, trong mắt là mệt mỏi: "Việc năm xưa, mặc dù từ ngươi mà tra lên nhưng cũng coi như là oan khuất cho ngươi, trong lòng ngươi có vì vậy mà ghi hận lão phu?"
Tay Ngô Nghị không khỏi nắm lại thành quyền, buồn bã lắc đầu: "Oan khuất của hạ quan đã được tẩy rửa, không còn ghi hận gì nữa."
Trương Văn Quán mới gắng gượng nở nụ cười, rất có ý vui mừng: "Lúc trước lão phu chấp chưởng Đại Lý Tự, án đã tra vượt quá ba trăm, trong đó không một oán giả án sai, chỉ có vụ án năm đó là từng mang tư tâm, oan uổng ngươi, vì vậy cứ mãi nghẹn ở cổ họng. Ngày hôm nay nghe ngươi nói đã không còn ghi hận mới coi như dỡ xuống một cọc tâm sự."
Nói xong lại sặc ho hai tiếng, mệt mỏi trong mắt càng tăng thêm.
Ngô Nghị rõ ràng, bản án năm xưa phục vụ cho mục đích hai đảng tranh đấu, mượn đề tài để nói chuyện của mình, đao quang kiếm ảnh lướt qua người vậy mà y lại hoàn toàn vô tri vô giác, sau này nghĩ lại mới toát mồ hôi lạnh.
Còn về oán hận, xác thực là không có, y dù gì cũng chỉ một quân cờ nhỏ trong trận tranh đấu này, muốn oán cũng chỉ có thể oán bản thân lúc trước quá ngây thơ, quá hiếu kỳ, vì đó mà dẫn ra sóng lớn về sau.
Không khỏi tiếp lời: "Trương công không cần phải tính toán chuyện năm xưa, cuộc sống sau này còn rất dài, ngài nhất định phải lên tinh thần, thánh thượng vẫn cần một cánh tay, Đại Đường này còn cần ngài."
Nghe vậy, Trương Văn Quán hơi run run, mí mắt vô lực khép lại, che đi vẻ u sầu trong đó.
"Thân thể lão phu thế nào, trong lòng lão phu hiểu rõ nhất, cung giương hết đà, không còn sức lực, còn có thể có tác dụng gì đây?"
Dứt lời lại mở mắt ra, trong mắt một lần nữa dấy lên hàn hỏa: "Được rồi, ngươi cũng đã vất vả, Trương quản gia đã thay ngươi chuẩn bị xong cơm, hôm nay ở lại dùng cơm đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.