Chương trước
Chương sau
Ngô Nghị thật không ngờ nàng sẽ nhắc lại bản án năm xưa, tầng tầng ngờ vực lúc trước giờ đây dường như tụ lại nơi đáy lòng, xua đi mây mù, những gương mặt quen thuộc xưa cũ ấy mang theo máu tươi, từng người từng người hiện lên trước mặt y.
Y không khỏi rũ mắt, tách mình ra khỏi tâm ma ác mộng: "Nương nương vì sao nhất định phải biết đáp án của vấn đề này?"
Nắng trời chiều thu rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên rèm, mơ hồ khắc họa một bóng người gầy gò cô đơn, tựa như kịch đèn chiếu, người bên trong hít thở cũng khó khăn.
Trong tiếng cười của Bùi thị lẫn vào ba phần thảm thiết: "Lúc còn sống không rõ nguyên do, chẳng lẽ chết rồi vẫn phải ngơ ngẩn sao?"
Dứt lời, ngôn từ càng thêm cương quyết: "Bổn cung hỏi, ngươi chỉ việc trả lời, tuy rằng bổn cung đã không còn thân phận thái tử phi nhưng vẫn là vợ cả của Hiếu Kính Hoàng Đế, lẽ nào ngay cả việc trượng phu mình đã chết như thế nào cũng không thể biết?"
Thấy nàng chấp nhất như vậy, Ngô Nghị cũng không tiện tiếp tục che giấu, từng câu từng chữ nói ra như hí khúc Liên Hoa Lạc, rõ ràng lại nặng nề: "Việc này đúng là do chính tay Trương Khởi Nhân tiến sĩ gây ra, nhưng cũng không phải là vì thiên hậu. Lòng Trương tiến sĩ không hướng về bộ tộc Võ thị mà là... tương lai của giang sơn Đại Đường." 
Bùi thị nghe vậy, hơi run run, dường như gió thu thổi vào điện khiến hồ nước nơi nội tâm trở nên giá lạnh, tâm hỏa bị dập tắt, lửa hận của nàng dường như cũng biến mất theo làn gió kia, ngơ ngẩn mở miệng: "Ông ta... Là vì thái tử Hiền? Không phải vì thiên hậu?"
"Nhưng thái tử điện hạ cũng không biết việc này." Ngô Nghị nhìn bóng người đang run rẩy sau rèm, giọng thả nhẹ như tiếng đàn réo rắt đi vào lòng người, "Hiếu Kính Hoàng Đế một lòng chí hiếu, bảo vệ huynh đệ, nếu như dưới cửu tuyền có linh mà biết, có lẽ cũng không muốn thái tử điện hạ biết được chuyện này."
Khí lực cả người Bùi thị buông lỏng, cả người rơi vào chăn gấm mềm mại, vùi mình vào một mảnh trắng nặng nề mà thê lương như mây mù không thể tan quấn chặt lấy nội tâm.
"Thôi." Một lúc lâu sau, nàng mới thở ra hơi lạnh nơi lồng ngực, cảm thấy môi mũi mình đều như bị đông cứng, chỉ có thể chết lặng mấp máy, "Việc này, ta cũng sẽ mang đến cửu tuyền. Ngươi đi đi."
"Thần xin cáo lui." Ngô Nghị biết dù có khuyên nhủ như thế nào đi chăng nữa cũng không làm nên việc gì. Tâm Bùi thị đã theo Hiếu Kính Hoàng Đế mà chết đi, một thái y bình thường như y sao có thể cứu trở về?
Không lâu sau, trong cung truyền ra tin Bùi thị vì bệnh mà qua đời.
Tin nàng qua đời lại như một phiến lá khô lung lay trong gió, chỉ trong chớp mắt mọi người lơ đãng đã lặng lẽ rơi xuống, không lưu lại chút sóng lớn nào.
Suy cho cùng cũng chỉ là một người si tình mà thôi.
Ngô Nghị thầm than một câu.
___
Năm nay thu đến thật giống như đặc biệt ngắn ngủi, đông phong trong chớp mắt đã cuốn đi chút lá vàng còn xót lại, mang theo sương tuyết trùm lên từng viên gạch mảnh ngói trong cung Đại Minh.
Một trận tuyết lớn yên lặng mà tới.
Khi mà mọi người có thể buông lỏng nhất lại là lúc các đại phu trở nên bận rộn nhất, làm học sinh thời điểm ăn tết cũng chỉ có mấy ngày nghỉ, mà đến khi đã trở thành y công mới phát hiện thời gian đi học trước đây hạnh phúc đến dường nào.
Tuy thái y thừa Trấn Kế Văn trước nay vẫn luôn dễ tính nhưng cũng không dám làm ra chút sai lầm nào vào thời điểm mấu chốt này, ngay cả đêm trừ tịch cũng phân ra ba phiên trực, không dám có một tia lười biếng.
Ngô Nghị là y công thuộc tầng lớp thấp nhất trong thái y thự nên cũng không tránh khỏi phải ở trong Thái Thường tự lạnh băng thêm vài ngày, cùng lượt trực với y là nhiều người đã có vợ có con, ước gì phiên trực của mình có thể nhanh kết thúc để về nhà thong thả chờ một năm nữa đi qua.
Còn Ngô Nghị đối với tiểu viện vắng vẻ kia của mình cũng không có hứng thú gì, không có chuyện gì làm liền đến thư khố, Thẩm Hàn Sơn còn cười nhạo y bây giờ đã trở thành một con mọt sách rồi.
Ngày hôm đó mới có một trận tuyết lớn, ánh mặt trời chiếu lên lớp tuyết dày, tạo ra một thứ ánh sáng đẹp đẽ chói mắt. Ngô Nghị đọc thư tịch hồi lâu, ngẩng đầu rời mắt khỏi biển văn tự mênh mông liền nhìn thấy trên nền tuyết trắng xóa có hai hàng dấu chân.
Người còn chưa đi đến trước mặt, tiếng cười như tiếng chuông đã truyền đến bên tai: "Thái y ca ca!"
Ngô Nghị vội vàng đứng dậy, đặt quyển sách trong tay xuống: "Công chúa, Cảnh... Quận Vương gia, vì sao lại đến đây?"
Lý Cảnh tựa hồ không vui vì loại xưng hô xa lạ này, nhưng e ngại Thái Bình ở đây nên cũng không tiện phát tác, trong mắt chỉ hiện ra ý mất mát nhàn nhạt: "Công chúa và ta đánh cược xem đi đâu có thể tìm thấy ngươi, ta nói đến thư khố thái y thự nhất định có thể tìm thấy, xem ra trận cá cược này là ta thắng công chúa."
Hắn thắng mà trông cũng không quá vui vẻ, Thái Bình thua lại tỏ vẻ cực kỳ cao hứng: "Quá tốt rồi, ta đang lo không có ai chơi với ta đây, mẫu thân cũng không bồi ta, nói cái gì mà sứ thần Thổ Phiên đến, muốn tiếp đón bồi dưỡng quan hệ."
Sứ thần Thổ Phiên tưởng không có gì to tát trong miệng Thái Bình trong chuyến đi này lại gánh vác một nhiệm vụ vô cùng quan trọng có liên quan đến nàng.
Kể từ thời Trinh Quán, tán phổ Thổ Phiên là Tùng Tán Cán Bố chăm lo việc nước, kiên quyết thực hiện cải cách, cho đến ngày hôm nay, dân tộc từ cao nguyên này đã không còn can tâm ngủ say dưới hùng sư là Đường triều nữa, nhờ công chúa Văn Thành sang hòa hôn mà giữ vững quan hệ hữu hảo được vài chục năm, tôn tử của Tùng Tán Cán Bố là Mang Tùng Mang Tán lại nhen nhóm ý đồ muốn đốt lên ngọn lửa chiến tranh.
Trên đời này, không có kẻ địch vĩnh viễn càng không có bằng hữu vĩnh hằng, có chăng cũng chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi. Thời gian vài chục năm thoáng cái đã qua, Đường triều bây giờ không còn như thời Trinh Quán, là hùng sư có thể bễ nghễ thiên hạ, khuấy lên mua gió Á châu, mà Thổ Phiên từ lâu đã không còn là nước bạn ưa hữu hảo hòa bình trước kia nữa.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt này lại xảy ra một chuyện khiến người không tưởng tượng nổi.
Đó chính là tộc trưởng Mang Tùng Mang Tán lại tử vong.
Vị quân vương oai hùng từng thắng một tòa thành từ tay Tiết Nhân Quý này, cũng như tổ phụ và phụ thân của hắn, tuổi thọ ngắn ngủi khiến người tiếc hận.
Ngay Phượng Nghi năm đầu tiên, khi Đường triều ở một đầu khác giành được thắng lợi từ Tân La, vị tán phổ tuổi trẻ tài cao này lại âm thầm rời khỏi nhân thế, để lại cục diện khiến người thương tiếc.
Mà tiếp nhận vị trí của hắn là nhi tử Xích Đô Tùng Tán lúc đó mới sáu tuổi.
Ấu chúa kế vị, gia tộc Cát Nhĩ thị chuyên quyền, trong khoảng thời gian ngắn, ở bộ tộc Thổ Phiên nội loạn nổi lên bốn phía.
Mặc dù Thổ Phiên cố gắng che giấu tin tức Mang Tùng Mang Tán qua đời nhưng sự thật không thể chối cãi này lại như đèn sau lớp cửa giấy, hấp dẫn tầm mắt nhạy bén của kẻ địch tứ phía, tựa hồ chỉ cần đâm nhẹ một cái là có thể phơi bày sự hỗn loạn trong bộ tộc.
Vốn cường hãn như hùng ưng chốn thảo nguyên, bộ tộc Thổ Phiên cũng không thể không tạm thời thu lại móng vuốt sắc bén, cùng Đường tạm đình chiến.
Cát nhĩ Tán Tất Nhược Đa Bố hiện giờ là đại diện của giới quý tộc, nắm giữ chính quyền bộ tộc Đột Quyết, tự mình tới thăm Đường, thứ nhất là để biểu đạt thành ý đình chiến, thứ hai cũng vì muốn che giấu tin tức Mang Tùng Mang Tán tử vong.(*)
Hắn sống qua ba đời tán phổ, nắm quyền lớn trong bộ tộc, đương nhiên cũng hiểu rõ nước láng giềng, tiếng Hán nói cự kỳ lưu loát.
"Ta nghĩ, có tiền lệ của Văn Thành công chúa cùng tán phổ Tùng Tán Cán Bố, chúng ta cũng có thể noi theo Thái Tông, kết làm Tần Tấn chi hảo, duy trì một mối quan hệ ôn hòa hữu hảo."
Thiên hậu nhẹ nhàng mỉm cười, cùng thiên hoàng liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì.
Trước đây, Văn Thành công chúa cũng không phải công chúa ruột thịt của hoàng thất mà là một nữ tử ưu tú tuyển ra từ chi Bàng Môn được phong hào công chúa rồi đưa đến Thổ Phiên, cùng với tán phổ khi ấy là Tùng Tán Cán Bố kết làm phu thê, đổi lấy mấy thập niên hòa bình giữa Thổ Phiên và Đường.
Mà lần này lại khác, người Thổ Phiên chọn trúng lại chính là tiểu nữ nhi còn nhỏ tuổi của bà.
Thiên hoàng nở nụ cười mang ý sâu xa: "Ta nhớ Mang Tùng Mang Tán tuổi đã gần ba mươi, mà tiểu nữ hiện nay mới qua mười hai, sợ rằng không thể nói là đẹp đôi."
Cát nhĩ Tán Tất Nhược Đa Bố vỗ tay nở nụ cười: "Điều này thiên hoàng không cần phải lo lắng, người chúng ta hy vọng hòa thân cũng không phải tán phổ Mang Tùng Mang Tán mà là trưởng tử của hắn, Xích Đô Tùng Tán, tuy rằng Xích Đô Tùng Tán bây giờ mới chỉ bảy tuổi nhưng chúng ta cũng có thể định ra hôn ước từ trước, đợi công chú và thiếu chủ đều đã trưởng thành rồi tiến hành hôn lễ cũng không muộn."
Lời này của hắn là muốn che giấu sự thực Mang Tùng Mang Tán đã qua đời, nhưng thực ra cũng có thể coi như một biện pháp thỏa đáng.
Lý Trị xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, trong đầu xẹt qua nụ cười thiên chân vô tà của Thái Bình, cuối cùng cũng không nỡ: "Đứa nhỏ Thái Bình kia tính nết không tốt, không như Văn Thành công chúa biết rõ đạo lý, gả cho thiếu chủ của các ngươi, sợ rằng sẽ làm ra trò cười cho thiên hạ."
Cát nhĩ Tán Tất Nhược Đa Bố khoát tay nói: "Thổ Phiên chúng ta thưởng thức nhất là nữ tử gan dạ! Chúng ta chính vì nghe nói Thái Bình công chúa cũng anh dũng quả cảm như mẫu thân của nàng nên mới cố ý đến cầu hôn, hi vọng thiên hoàng và thiêu hậu suy nghĩ thật kỹ một phen."
Thiên hậu lúc này mới rạng rỡ nở nụ cười, thái dương hiện lên vài nếp nhăn không dễ phát giác: "Đây là điều đương nhiên."
Mà người bọn họ đang bàn luận về, Thái Bình công chúa cao quý của một nước, giờ đây lại đang ở trong sân thái y thự, đuổi theo Ngô Nghị, muốn ném cầu tuyết trong tay về phía y.
"Thái y ca ca, ngươi đừng chạy!"
Bản thân nàng cũng không khá hơn chút nào, một thân phủ đầy hoa tuyết, như là tiểu hoa miêu mới lăn từ bột mì ra, khắp người đều là một màu trắng.
Lý Cảnh cũng vo một cầu tuyết trong tay, lặng lẽ đi ra sau Thái Bình, làm thủ thế "xuỵt" với Ngô Nghị, nhanh chóng ném cầu tuyết trong tay lên đầu Thái Bình.
Thái Bình không kịp đề phòng mà bị ăn một chiêu, chưa phản ứng lại đã thấy Ngô Nghị cười tủm tỉm xoay người, trong tay chẳng biết đã nặn được một quả cầu tuyết cỡ lớn từ lúc nào.
"Hai người các ngươi lại bắt nạt ta, các ngươi chơi xấu!" Mắt thấy mình đã bị hai người họ đồng thời vây công, Thái Bình dứt khoát nằm lăn ra trên đất, chơi xấu không đứng lên, "Cảnh nhi và thái y ca ca là hai đại nam nhân lại đi bắt nạt một nữ hài tử như ta, các ngươi đều là đồ vô liêm sỉ!"
Ngô Nghị quả thực dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai đang chơi xấu đây?
Đang định cười nhạo tiểu công chúa yêu kiều hai câu, sau gáy đã mát lạnh, hóa ra là Lý Cảnh vòng ra sau lưng đánh lén y.
Tính ham chơi của Ngô Nghị cũng nổi lên, nặn lấy một cầu tuyết lớn, không khách khí ném thẳng về phía mặt đối phương.
Thái Bình ngồi dưới đất xem trò vui, vui vẻ vỗ tay: "Thái y ca ca, mau đánh Cảnh nhi nào!"
Dưới nắng đông ấm áp, ba người cùng chơi ném tuyết trên sân, ai cũng không chú ý tới tiếng bước chân đang dần đến gần bọn họ.
Một màn ấm áp vui vẻ khó gặp này toàn bộ đều rơi vào mắt thiên hậu.
- --
Hal: (*)...Tôi cũng không hiểu lắm tại sao đại diện cho Thổ Phiên lại đi nắm quyền Đột Quyết ;;v;; Hai tộc hình như không phải là một? Cũng không biết có sự kiện lịch sử nào liên quan cả hai không cơ mà tôi tra không được hic
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.