Ngày mười lăm tháng mười, chính là hoàng đạo đại cát, ngày lành tháng tốt.
Chỉ tiếc trời không đẹp cùng người, liên miên mấy ngày mưa thu không ngớt, đan thành một màn mưa rộng khắp, khiến đèn treo hoa kết đầy hỉ khí trở nên mơ hồ ướt át.
Bộ tộc Nghiêm thị tại Đường triều cũng coi như có chỗ dứng, lễ cưới tổ chức đặc biệt linh đình, từ tể tướng tam tỉnh tới phú cổ thương gia, cho dù không đích thân đến dự tiệc thì cũng sai người đưa tới quà tân hôn.
Lễ vật từ các nơi như nước chảy vào Nghiêm phủ, trong đó không thiếu kỳ trân dị bảo, khiến người nhận không xuể, thật là mở mang tầm mắt.
Dựa theo tập tục hôn lễ đương triều, tân nương phải đến hoàng hôn mới được tới phủ, chú rể thì đến sớm hơn, trước ở trong phủ bắt chuyện với khách quý rồi mới ngồi kiệu đến nhà gái đón dâu.
Nghiêm Minh tâng bốc các bậc cha chú một hồi, thân mang hỉ phục đỏ thẫm, gương mặt cứng ngắc vì cười, ứng phó đủ loại khách mời lui tới.
Cũng không phải không phấn khởi cùng mong mỏi, chỉ là bị cảm giác mê man và muộn phiền không tên che lấp, không khỏi cảm thấy cả người đều mỏi mệt.
Lễ vật mọi người đưa đến đã chất thành núi nhỏ, sau khi nhận thì giao cho tiểu tư Trúc Lý nhanh nhẹn sắp xếp. Trong tay hắn nhặt lên trúc cốt tiểu phiến do thứ sử Mi châu Lý Kính Nghiệp đưa tới, bỗng nhiên nghĩ đến người bạn thân một thân nghèo khó kia, vừa mới thấy Ngô Nghị bị kẹp ở giữa vô số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586152/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.