Tần nhị vội vàng gật đầu: "Vậy tiểu nhân đi, vậy tiểu nhân đi..."
"Đi đi." Đại hồ tử sốt ruột phất phất tay.
Ngô Nghị minh bạch, một doanh trại lớn như vậy chắc chắn phải có nguồn kinh tế cố định, Tần nhị gia chính là một trong những nhà tiểu phú bị bọn chúng bắt ép, tính mạng người trong nhà đều bị bọn chúng nắm trong tay, như một đám tro bụi, chỉ cần nhẹ xoa tay đã tan biến.
Tiêu gia quân ăn sâu bén rễ, nhất thời không thể nhổ, chỉ đáng thương cho những bách tính tóc húi cua này, báo quan vô dụng, không thể chống cự, chỉ có thể chịu đựng người ức hiếp.
Ức hiếp... Ngô Nghị đột nhiên nảy ra ý tưởng, thừa dịp Tần nhị chạy lại đây để lùi đi, vội vàng níu tay hắn: "Tôn phu nhân sau khi phẫu thuật, phải nằm trên giường đã lâu, chắc hẳn vết thương bị đau nhức, tà nhiệt đốt máu, vì lẽ đó nên có bệnh trạng hư nhược rét run, có đúng không?"
Tần nhị liếc trái liếc phải, sau đó cũng khẳng định lời y nói: "Phải phải phải, tiên sinh quả như thần linh, không biết nên dùng vị thuốc nào mới tốt?"
Ngô Nghị lại cười nói: "Cái này không khó, ngươi cứ việc đi mua chút rau diếp cá, nghiền nát rồi xoa lên vết thương, rất nhanh có thể thuốc đến bệnh trừ."(*)
Y cũng chỉ đủ thời gian để nói đôi câu như vậy, Tần nhị đã nhanh chóng bị Tiêu Cẩu Nhi kéo đi rồi.
Đại hồ tử đặt bạc mới lấy từ tay Tần nhị lên mặt bàn, nói với Ngô Nghị: "Ngô tiên sinh, ta tuy là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586146/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.