Thẩm Hàn Sơn mới bước vài bước ra khỏi đại trướng đã va phải Ngô Nghị và Lý Cảnh đang vội vã mà đến.
"Là Từ sư huynh..."
Ánh mắt Thẩm Hàn Sơn lạnh lẽo: "Kẻ phản bội là Từ Dung, vì Tân La mà mất mạng, từ đây bên trong Thái Thường tự không còn người này."
Lời vùa nói ra như một khối băng sắc nhọn đâm mạnh vào lòng Ngô Nghị, đau đớn nháy mắt tan đi, để lại cảm giác lạnh thấu đến xương.
Dịch đậu mùa một khi đến sẽ như núi đổ nước lũ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ phát sinh.
Là Từ Dung dùng chính mạng mình để đổi lấy thắng lợi khốc liệt này.
Nhưng thắng lợi không dễ có được này cuối cùng cũng chỉ được gói gọn trong bốn chữ "Trời hướng về ta". Sách sử sẽ không có một câu từ miêu tả nào, để cho thứ hậu thế thấy vẫn là một Đại Đường thịnh thế, quang minh lỗi lạc vô song. (*)
Còn những gì tiểu nhân vật kia lấy được trong dòng lịch sử cũng chỉ có cái bêu danh kẻ phản bội mà thôi.
Đầu óc thiếu nghỉ ngơi của Ngô Nghị có chút hoảng hốt, gió nhẹ sượt qua người cũng tựa một bàn tay lớn, muốn đẩy y ngã ra mặt đất.
Lý Cảnh thấy vẻ mặt y khác lạ, nhanh chóng dùng thân thể đỡ lấy y, khiến mình trở thành một bức tường, một cây gậy cho sư phụ, giúp y không ngã xuống.
Ngô Nghị vốn còn nhiều nghi hoặc, tỷ như Từ Dung từ đâu kiếm được vảy đậu, hắn lại như thế nào có được tín nhiệm của quân Tân La, nhưng ánh mắt nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586130/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.