Bùi thị nhận lấy cuốn "Tả truyện" bị Ngô Nghị vội vã gấp lại ban nãy, dựa theo nếp sách mà tiện tay lật tới phần Ngô Nghị bỏ qua, chầm chậm đọc lên, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo tựa tiếng ngọc châu chạm đất.
"...Thương Cung Thúc Đoạn, muốn Đoạn được kế vị, cứ nài nỉ Võ công, Võ công không chấp thuận. Đến khi Trang Công kế vị bèn xin ấp Chế..."
Trong tiếng đọc ngắt nghỉ đúng chỗ, nắng ấm ngày xuân từ khe cửa sổ lẻn vào nhưng lại không với tới tấm mành dài Lý Hoằng thả xuống, phân chia ra hai phần sáng tối rõ ràng.
Chợt có một tia gió êm dịu vén lớp mành lên, lộ ra một góc thành giường, Ngô Nghị không khỏi liên tưởng Lý Hoằng hiện đang bị bao phủ bởi một vùng tăm tối trên giường bệnh, không biết đôi mắt sáng sủa kia liệu có thể cùng y đi qua áng mây đen cuối cùng của cuộc đời hay không.
Giọng nói dịu nhẹ của Bùi thị tựa như chim yến bay đến nội đường, nhẹ lướt qua những dòng chữ cổ tối nghĩa, cuối cùng kết thúc ở một câu "Nếu gây nhiều điều bất nghĩa tất tự ngã xuống, cứ đợi mà xem", sau đó như cung đứt dây, đột nhiên rơi vào một khoảng trầm mặc.
Thanh âm phù phiếm tựa sương mù khó nắm bắt của Lý Hoằng vang lên, từ bên trong chậm rãi truyền ra: "Vì sao không tiếp tục đọc?"
"Bởi vì ta không thích kết cục của cố sự này."
Bùi thị gấp sách lại, khóe mắt thoáng nhìn qua Ngô Nghị, nụ cười mang cảnh xuân, lúm đồng tiến tựa hạnh hoa mới nở, chói lọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586115/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.