"Vậy mời công chúa đặt câu hỏi, thần nhất định biết gì nói nấy." Ngô Nghị cười khổ.
Thái Bình lười nhác ngáp một cái, chảy chút nước mắt buồn ngủ: "Thế... nghĩ được cái gì thì nói cái đấy đi. Còn nữa..."
Nàng tiện tay chỉ một ngục tốt(*): "Ngươi tới ghi chép."
Lý Cảnh vội vàng ngăn nàng: "Công chúa, ta có thể ghi chép."
"Thật không?" Thái Bình làm như hoài nghi mà nhìn chất nhi chỉ lớn hơn mình hai tuổi này, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, ngươi nhận được nhiều chữ hơn ta sao?
Lý Cảnh nhận giấy bút từ chỗ ngục tốt, trải ra trước mặt Ngô Nghị, nói nhỏ với Thái Bình: "Nghị ca ca có nói điều gì sai thì ta còn có thể sửa, nếu để ngục tốt ghi chép, muốn sửa chỉ sợ phiền toái."
Thái Bình nghĩ ngợi một chút, thấy hình như cũng đúng, lại phất tay để ngục tốt lui ra, hai tay gác cằm, chống đỡ đầu nhỏ đang gà gật.
Đã qua canh giờ ngủ bình thường, một đứa nhỏ thức đến lúc này hiển nhiên là phải gắng gượng, ánh mắt trong sáng phản chiếu đôi hàng mi khẽ run, như thể một đôi bướm mệt mỏi, vô tình hạ cánh trên mặt nước tĩnh lặng.
Lý Cảnh so với Thái Bình thì tỉnh táo hơn một chút, trong ánh mắt lập lòe ánh nến, phác họa ra khuôn mặt trầm tư của sư phụ mình.
Ngô Nghị nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy như bị đổ bình gia vị, chua ngọt đau khổ đan xen hòa lẫn vào nhau, tạo thành một loại tâm tình khó có thể miêu tả. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586113/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.