Chạy!
Với Ngô Nghị mà nói, đây là một đề xuất, còn đối với Lý Hoằng, đây chính là mệnh lệnh.
Lại khác nhau ở chỗ, trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Ngô Nghị còn đang do dự, mà Lý Hoằng đã quyết định được cần chạy thế nào, chạy đi đâu, theo đường nào mà chạy.
Y nhanh chóng ôm lấy Thái Bình từ tay Ngô Nghị, tay kia vỗ mạnh vai y, đẩy y về hướng tây nam, còn bản thân thì hai chân nhẹ động hướng về phía đông bắc mà chạy.
Những người đuổi theo Ngô Nghị rất nhanh phát hiện bọn họ đã sai rồi, trước mặt là một thiếu niên cả mặt ngơ ngác y phục đơn giản, như vậy nhất định không phải thái tử mà bọn họ kính yêu, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng tản ra.
Còn về phần bên kia, bọn họ căn bản đuổi không kịp tốc độ của Lý Hoằng.
Hai đám người thất vọng, từng người rút đi như dòng nước, rất nhanh đã tụ tập lại ở nơi khác, tiếp tục trải qua ngày lễ này.
Ngô Nghị vừa bị đoàn người đuổi ép đến bên góc phố, có những người lại không hết hy vọng mà hỏi y: "Ngài là thái y sao? Ngài còn trẻ như vậy, sao có thể thành thái y thế?"
Ngô Nghị nhanh trí, mặt không biến sắc đáp: "Mọi người hiểu lầm ta rồi! Ta họ Ngô, tên Ngô Đài Y, tiểu hài tử mồm miệng không rõ mới ra chuyện hiểu lầm này!"
Người kia vẫn chưa từ bỏ ý định: "Đã như vậy, các ngươi chạy làm gì!"
"Việc này kể ra rất dài dòng." Ngô Nghị than một tiếng, đập tay thất vọng, "Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586083/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.