Ngô Nghị nhìn về phía cửa, quả nhiên là đứa bé tên gọi Lý Cảnh kia đang vẫy tay gào to phía cửa, đột nhiên lại chạm mắt với chủ nhân nơi này, trong nháy mắt đờ người như một cục đá nhỏ, ngốc ngốc đứng tại chỗ.
"Sao vậy?" Ngô Nghị niết niết cằm mình, chẳng lẽ mọc râu rồi?
Lý Cảnh có chút xa lạ theo dõi y, ánh mắt rụt rè, nửa ngày mới nhỏ nhẹ mở miệng: "Ma Công lão gia... Sao ngài lại thay đổi dáng vẻ vậy?"
"Cái này..." Bệnh tình Ngô Nghị có chút khởi sắc, da thịt trên mặt có chút tăng, dần dàn lộ ra vẻ ngoài thanh tú vốn có, "Cha con không dạy, Thần tiên luôn có chín chín tám mốt vẻ thay đổi sao?"
Lý Cảnh chạy như bay đến bên cạnh y, ngẩng đầu lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn Ngô Nghị chằm chằm: "Cha con nói, thần tiên sẽ không già cũng không chết, nhưng thần tiên cha nói đều là mấy vị trưởng lão râu mép dài ơi là dài, còn có nhiều nếp nhăn nữa."
Vừa nói vừa dùng tay khoa lung tung trên mặt, tay nhỏ quơ quơ nửa ngày, y xì mèo nhỏ liếm móng rửa mặt.
Ngô Nghị không nhịn được mà nhéo nhéo má nó: "Cha con nhớ cũng kỹ thật, thế vì sao con lại không nghe lời mà chạy ra ngoài chơi?"
"Con đâu có chạy ra ngoài chơi..." Lý Cảnh bạnh quai hàm, hàm hồ phản bác, "Là cha con bảo con tới mời ngài đến nhà."
"Đứa nhỏ, con định lừa ai, cha con sao yên tâm mà để con một mình chạy đến đây?"
"Thật mà!" Lý Cảnh nhón nhón chân, gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586055/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.