Lục Tử Kiện nói sẽ đến đón nên tôi đứng ở cửa chờ từ sớm.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, ấm áp tựa như tâm tình tôi bây giờ.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đến nỗi cứng ngắc cả cổ, người trong xe rốt cuộc không kiềm chế được liền bước lại.
Nụ cười của Cao Tường có chút gượng gạo: “Sao vậy em yêu, không muốn nhìn thấy anh nữa sao?”
Tôi cảnh giác nhìn anh, im lặng ko hé nửa câu.
“Anh….quyết định bỏ cuộc”
Hả? Gì cơ? Haha tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng muốn chết. Nhìn sang thấy sắc mặt hắn tối sầm, lại lặng lẽ xóa hết tươi cười trên mặt.
“Hẳn là em rất vui vẻ? bé cưng em vẫn luôn như vậy, nửa điểm tâm trạng cũng không giấu được.” Mặc dù đã đoán trước được điều này nhưng Cao Tường vẫn có chút khổ sở, “Chúng ta cứ dây dưa mãi như vậy, em rất khó xử phải không? Hôm nay… anh thật sự đã hết hy vọng….Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt thoải mái của em như lúc này, em cười vui vẻ đến thế, nụ cười trong trẻo không vướng phiền muộn… Thật ra trước kia anh cũng đã có cơ hội, chỉ là không biết tự mình quý trọng….”
Giọng nói của anh ta dần dần có chút run rẩy.
“Chúng ta đã để vuột mất khoảnh khắc đó, phải không? Đây là cái giá anh phải trả vì đã quá yếu đuối …..” nhưng vẫn không cười nổi, anh cúi đầu che đi khóe mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
Tôi nhìn chằm chằm mũi giày của mình không dám ngẩng lên. Em xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-tinh-yeu-chung-ta-hieu-qua-it/1317911/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.