Cốc Vũ – Cô Nương Lẳng
Từ sau cái ngày tôi điện thoại về nhà được một lần thì cũng không liên lạc gì thêm. Mấy ngày đầu còn có hơi bất an, sợ rằng bố tôi sẽ gọi điện tới, dần dần đi chơi nhiều quá mà thành ra quên mất.
“Bảo Bảo, tiếng gì vậy?” Tôi đang say giấc nồng, Lục Tử Kiện mơ mơ màng màng huých người tôi.
“Làm gì có tiếng gì?” Tôi trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Nó hết cách, đành tự mình đứng dậy tìm khắp chỗ. Có vẻ như là đã tìm thấy, âm thanh càng lúc càng lớn. Sao lại nghe quen tai thế nhỉ? Tôi còn đang nghĩ, nó đã nằm úp sấp lên người tôi: “Này, sao lại giấu điện thoại di động vào trong túi thế hả? Hình như là nhà em gọi đấy.”
Tôi lập tức tỉnh ngủ. Vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên.
Làm sao bây giờ? Tôi bối rối nhìn nó. “Nhận đi, em không dám nhận à?”
Nói cũng phải. Tôi chấp nhận số phận, nhấn phím nghe: “Alo?”
“Gia Bảo, sao mãi mới nghe điện thoại?” Là giọng của bố.
“Cái đó… A, tại con đi toilet!” Tôi vội vội vàng vàng kiếm một cái cớ.
“Mấy ngày nay ở nhà bạn chơi vui không? Hôm nay về nhà đi, buổi tối cả nhà ta cùng ăn bữa cơm.”
Tôi không muốn về, tôi không muốn về! “Vâng ạ.”
“Ừm, cứ vậy nhé. Tối gặp lại.”
Tôi vẻ mặt u ám, ném điện thoại di động xuống.
Lục Tử Kiện nhìn sắc mặt tôi liền biết sự tình không ổn: “Chuyện gì vậy? Ông già nhà em gọi về à?”
“Còn có thể có chuyện gì tốt chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-tinh-yeu-chung-ta-hieu-qua-it/1317907/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.