Thứ gì phải tới cuối cùng sẽ tới, chẳng cách nào tránh đi đâu được – Tôi tự an ủi bản thân, trong lòng có chút hối hận, nếu đã biết trước vậy, sớm quay về ký túc xá có phải hơn không.
Đều do tên Kiện heo hết cả, nếu không phải nó kéo tôi đi xem trận đấu quỷ quái kia thì tôi đâu đến nổi bị cả đám người chèn ép muốn chết ngộp thế này.
Đang khi còn đang miên man suy nghĩ, người nọ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, khẽ mỉm cười rồi nói: “Bảo Bảo, vẫn ổn chứ?”
Thanh âm của anh ta lọt đến tai tôi, vừa trầm thấp lại ôn nhu biết nhường nào. Qua một hồi lâu, trong lòng tôi chợt hốt hoảng, hôm nay là ngày gì sao tôi có thể may mắn đến vậy?
Vẫn là cái dáng dấp ấy, cao lớn, mảnh khảnh, cộng thêm gương mặt anh tuấn, qua bốn năm, hầu như không có chút nào đổi thay.
Tôi cứ lặng im đứng như thế mà nhìn người ấy.
Tôi đã từng nghĩ tim mình sẽ lại gia tốc, nhưng rồi chẳng có gì xảy ra.
Tất cả phải chăng đã trôi theo quá khứ mất rồi?
Tôi không rõ nữa. Chính là, bản thân còn mang cảm giác e sợ người ở đối diện, thực sự rất sợ. Đến ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Cao Tường, lâu rồi không gặp anh.”
Xem chừng đối phương không nghĩ tới tôi lại lạnh nhạt như vậy, anh ta rõ ràng có hơi sửng sốt.
Nhưng rất nhanh sau đó, Cao Tường liền khôi phục lại bộ dạng bình thường, dùng giọng điệu dỗ dành mà nói: “Bảo Bảo, em lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-tinh-yeu-chung-ta-hieu-qua-it/1317896/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.