Tới trước cửa nhà, Truyền Võ dừng lại, giữ chặt tay Sở Tuần, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn cậu thật sâu.
Sở Tuần hừ một tiếng: “Tôi biết rồi, tôi châm trà chịu tội với mẹ chúng ta.”
Trong nhà thực im lặng, mẹ Truyền Võ không nói tiếng nào ngồi trên sô pha, lau nước mắt, nhìn thấy Sở Tuần, ngược lại ngượng ngùng.
Lưu Tam Thái ít nhiều cũng có giá mẹ chồng, mình dù sao cũng là người làm mẹ, vất vả nuôi hai con trai khôn lớn, cả đời ăn bao nhiêu khổ bọn nhỏ có biết không? Nhóc con thối Nhị Võ chạy tới Bắc Kinh liền cùng người yêu bỏ trốn, không cần mẹ nữa sao? Làm mẹ thực thương tâm, con trai nuôi không rồi! Mới vừa rồi Nhị Võ đào tâm đào phế rách cả miệng nói mấy giờ, bà tuyệt đối không phải không xúc động, Trạng thái tinh thần cùng cảm xúc của Lưu Tam Thái không giống mấy tiếng trước. Hoặc là nói, bà mắt thấy tình thế hiện giờ, muốn hai đứa nhóc này tách ra là không thể, cũng không thể hủy cả tình cảm mẹ con……
Sở Tuần hô một tiếng: “Dì ơi, ăn tối?”
Lưu Tam Thái thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lúc nãy dì nói chuyện khó nghe, nhẫm đừng để trong lòng.”
Sở Tuần thoáng đưa mắt, máy giặt trong toilet đang phát ra tiếng động, chỉ chốc lát Truyền Võ đi ra ngoài bắt cậu trở về, mẹ Truyền Võ đã lẳng lặng ôm một đống quần áo dơ trong phòng, giặt sạch, tay chân chịu khó, thật sự không thể thấy bẩn.
Hoắc Truyền Võ đứng tựa vào tường một lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si/2065659/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.