Sáng hôm sau, phòng phẫu thuật khoa ngoại bệnh viện 301, truyền nhân thần đao Trương gia phẫu thuật cho Tiểu Hoắc và Tiểu Thang.
Trương Văn Hỉ vóc dáng như khỉ ốm kia, áo blouse trắng hẹp vai chít eo, tay áo vẫn xắn tới khuỷu tay như trước, đội mũ tiệt trùng, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt mắt híp, ra hình ra dạng.
Trương Văn Hỉ sát trùng hai tay, ở cửa phòng phẫu thuật ngăn lại y tá: “Đẩy vào đi.”
Sở Tuần trong lòng khẩn trương lo lắng, rướn cổ đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Sở Tuần hỏi: “Văn Hỉ nhi, cậu làm ai trước?”
Trương Văn Hỉ là thân kinh bách chiến, một con dao trong tay từng mở cả lồng ngực, mặt không đổi sắc: “Máu tụ trong não đã hai năm, tên kia không vội, trước làm chân đi.”
Sở Tuần vì thế càng thêm khẩn trương, hai tay đút túi, ở cửa phòng phẫu thuật sốt ruột đi qua đi lại, cơ hồ sắp leo lên trần nhà vươn hai móng vuốt mèo cào tường.
“Trương thần đao” phẫu thuật, không cần đèn mổ, không cần tiệt trùng, không gây mê, hơn nữa làm người bệnh không đau không ngứa, không thấy một giọt máu.
Người này ngay cả hộ sĩ, trợ thủ bên cạnh cũng không mang, chỉ một bác sĩ, một bệnh nhân, cửa đóng, nhân viên tạp vụ chờ ngoài cửa, thuốc mỡ tổ truyền không cho người ngoài thấy.
Trong phòng im ắng, trần nhà cùng vách tường trắng toát. Hoắc Truyền Võ im lặng nằm trên bàn giải phẫu, khăn trải giường trắng tinh, người còn tỉnh, tà tà liếc nhìn Văn Hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si/2065651/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.