Chương trước
Chương sau
Sở Tuần vừa hỏi ra câu này, là trực tiếp ba mặt một lời với họ Hầu, đem lời quan trọng nhất quăng lên mặt bàn.

Song phương đều biết rõ bộ mặt thật của đối phương, trước kia còn cố kỵ thân phận địa vị, có điểm còn giữ lại, hiện giờ ngay cả tầng ngụy trang cuối cùng cũng bỏ xuống, xung đột vũ trang.

Không khí trong phòng thay đổi bất ngờ, lúc này ai cũng không rảnh để ý người đang hấp hối gần chết nằm trên giường bệnh. Đáng tiếc sự nghiệp cách mạng gần tám mươi năm của Hầu Mãn Sơn, cả đời cẩn thận, kết quả đến lúc sắp nhắm mắt xuôi tay, trên giường bệnh chính mắt chứng kiến, hành vi bừa bãi bất tài của con cháu nhà mình đủ để đưa công danh uy vọng lão Hầu gia hắn tích góp từng tí một hơn nửa thế kỷ hủy diệt hầu như không còn! Hầu Mãn Sơn ý thức mơ hồ, trong mê man có chút tri giác, hô hấp chợt đứt quãng, tim đập khó khăn, tựa hồ thập phần khó chịu, muốn nói chuyện, lại nói không nên lời.

Hầu Tiên Tiến từ phía dưới gọng kính đen bại lộ khiếp sợ cùng sát khí, thời khắc mấu chốt, đột nhiên đi nhanh về phía cảnh vệ viên của mình, từ thắt lưng cảnh vệ rút ra súng lục. Cảnh vệ viên cũng bị hắn làm kinh hãi, muốn làm gì đây?

Hầu Tiên Tiến đã từng trải qua sóng to gió lớn, vẫn còn ý chí chiến đấu của một con thú bị vây khốn, muốn được ăn cả ngã về không.

Lần này hắn bị Sở Tuần lừa gạt, sự tình hiển nhiên không che giấu được, chuyện của hắn một khi bại lộ ra, có mấy cái đầu cũng không đủ chặt. Trong tay đối thủ một mất một còn của hắn nhất định có nắm chứng cớ, thực có thể chính là ảnh chụp như lời Sở Tuần. Sở Tiểu Nhị trước mắt, chính là bằng chứng sống có thể chỉ tội hắn…… Hầu Tiên Tiến cầm súng, tà niệm này thoáng cái nghiền qua não, tựa như các tế bào não đột nhiên hắc hóa, phát sinh ‘ung thư’, bí quá hóa liều, muốn diệt khẩu bằng chứng sống trước mắt, hoặc là trước bắt cóc Sở Tuần, không thể để cậu dễ dàng trở về.

Cũng may cậu không phải xuất thân bộ đội quân nhân, chỉ là người thường, căn bản không nhiều kinh nghiệm thực chiến. Hắn còn chưa kịp ra động tác, ngoài phòng hai gã đặc công Tổng tham đột nhiên ra tay, hai nhóm người trong phòng đánh giáp lá cà!

Cảnh vệ Hầu gia rút súng, Hà Tiểu Chí bên này nghênh diện mà lên, nghiêng đầu, tránh thoát nòng súng. Tốc độ ngón tay Hà Tiểu Chí kỳ quái, vóc dáng nhỏ gầy linh hoạt, như tia chớp bắt lấy cái tay cầm súng của đối phương, bẻ ngược. Đối thủ hét thảm một tiếng, ngón tay ý đồ bóp cò kia bị bẻ sai vị trí, súng rơi xuống đất, bay đến góc tường.

Sở Tuần cả người không có khí lực, biểu tình quật cường, muốn vịn ghế đứng lên.

Hai mắt Hầu Tiên Tiến lồi ra, đầu hói đổ mồ hôi, tiến lên muốn bức bách chi phối Sở Tuần, phía sau tai thình lình nghe thấy một tiếng nổ vang!

Cả một tấm thủy tinh của phòng bệnh vỡ vụn, đổ sụp. Thân hình áo đen quần đen ngang nhiên phá cửa sổ mà vào, thuận tiện mang theo một đống vụn thủy tinh, cũng không biết từ góc độ nào của tòa nhà, tựa như từ trên trời giáng xuống! Hoắc Truyền Võ một thân đồ đen, mỗi tay cầm một khẩu súng có trang bị ống hãm thanh, chỉ vào ót Hầu Tiên Tiến cùng một cảnh vệ khác.

Hầu Tiên Tiến kinh ngạc, ai dám lấy súng chỉ vào hắn?

Ai dám trực tiếp đập nát cửa sổ phòng bệnh thủ trưởng?!

Hầu Tiên Tiến: “Hoắc…… Hoắc……”

Hoắc Truyền Võ cũng không trả lời, thân phận của nhau đều bại lộ, không tất yếu che lấp, cũng không cần vô nghĩa, lại càng không cần khách khí. Truyền Võ trực tiếp ngang tàng phá cửa sổ vào phòng, tay cầm hai súng, một giây cũng không dùng, trước một cước quét qua, đầu ngón chân tinh chuẩn hạ điểm rơi, đạp rớt súng của một cảnh vệ Hầu gia. Tay trái cầm súng lại nện một cú, đập rớt khẩu súng quả thực như món đồ chơi trong tay Hầu Tiên Tiến, nháy mắt đánh rớt súng của mấy người trong phòng.

Trong mắt anh không có thủ trưởng, quản ông là ai, nhiệm vụ của anh chính là bảo đảm Sở Tuần an toàn.

Hầu Tiên Tiến lại không chú ý, vành tai trái Sở Tiểu Nhị có khảm hai bông tai thạch anh tím xinh đẹp, vẻ hoa lệ trông có vẻ không phô bày rõ ràng, nhưng nhìn rất đẹp. Hắn không nghĩ tới đó là vật dụng của mật công cao cấp thuộc Tổng tham Nhị bộ, máy theo dõi định vị tiên tiến nhất. Vệ sĩ Tiểu Hoắc vẫn theo sát vị trí chính xác của Sở Tuần ở trong phòng, nghe lén cuộc nói chuyện, ở bên ngoài mai phục thật lâu, tùy thời tiếp ứng.

Sở Tuần từ trên ghế ngã xuống đất, cố gắng kiên cường chống đỡ, thở hổn hển.

Khẩu súng trong tay trái của Hoắc Truyền Võ được thu vào thắt lưng, đi qua đỡ Sở Tuần lên, dùng bả vai trái đỡ cậu.

Sở Tuần cho dù suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn như cũ khôn khéo sắc bén: “Đừng động hắn, đi.”

Hầu Tiên Tiến bị động tác dùng súng cứng rắn vừa rồi của Tiểu Hoắc làm kinh sợ, rút lui vài bước, dù sao tuổi cũng không nhỏ, đặt mông ngã vào sô pha, bắp chân run run.

Tình thế lúc này, song phương đều sợ ném chuột vỡ đồ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hầu Tiên Tiến biết rõ mình có một đống chuôi bị Sở Tuần nắm trong tay, hắn trừ khử Sở Tiểu Nhị không được, lại không có biện pháp nắm người này trong lòng bàn tay, không thể tưởng được nửa giang sơn Hầu gia hắn kinh doanh nhiều năm, giờ phút này lại sắp cùng đường mạt lộ.

Sở Tuần thế nhưng cũng không thể vọng động, không thể trực tiếp để thủ hạ tiến hành bắt giữ. Muốn động người Hầu gia, không có ý chỉ mặt trên là không được, không thể tùy ý động thủ. Cậu chỉ là một đại tá, bên người mang một thượng úy, còn đối phương là kẻ đứng đầu Quân Ủy, quân hàm thượng tướng. Người này một ngày chưa nhận tội bị xử phạt, liền vẫn như cũ là thủ trưởng, bản thân Sở Tuần không có cấp bậc cùng quyền lực kia hạ mệnh lệnh bắt người.

Hai cánh tay Sở Tuần ôm cổ Truyền Võ, quay đầu lại nhìn chằm chằm họ Hầu: “Hầu Đại Đại, tôi nói thật với ông, bệnh của cha ông, quá muộn rồi, tế bào ung thư đã lan đến ruột cùng tủy não, không trị được.”

“Tôi cũng không phải thần, tôi trị không hết bệnh người nhà ông, nhà ông chuẩn bị hậu sự đi.”

Trong lời Sở Tuần có ý, khóe mắt hẹp dài phát ra tia sáng bình tĩnh cùng lạnh lùng.

Hầu Tiên Tiến ngẩn ngơ ngồi trên sô pha, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, biết nhà hắn xong đời, có làm thế nào cũng khó trốn khỏi một kiếp này.

Hoắc Truyền Võ mạnh mẽ khiêng Sở Tuần lên, trực tiếp úp mặt cậu xuống, khiêng lên vai trái, ôm hai chân, tay phải cầm súng.

Anh dùng kính râm che mặt, nhìn không rõ ánh mắt, nhưng toàn thân như bọc nước thép, khí tràng cường bạo quanh thân đủ để chấn mấy tên cảnh vệ Hầu gia, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Vệt màu trắng nhàn nhạt trên má phải Truyền Võ ẩn ẩn đỏ lên, chỗ hổ khẩu bên tay cầm súng có một vết sẹo thâm thời thiếu niên lưu lại. Một đám người trơ mắt nhìn anh khiêng Sở Tuần nhanh chóng bước đi. Đám người vây quanh, theo sát động thái từng bước chân, người nào cũng không dám tiến lên ngăn trở, người nào cản trở người đó là muốn chết.

Truyền Võ vứt lại đám người, đi nhanh ra ngoài, bọn Hà Tiểu Chí ở hai cánh yểm trợ, thật cẩn thận hướng cửa rút lui ra ngoài.

Tên mới vừa rồi cùng Hà Tiểu Chí giằng co, không phục, giữ không được họ Sở chúng ta còn không giữ được đám lâu la cấp dưới sao, vì thế đột nhiên một chân quét ngang! Hà Tiểu Chí ngửa ra sau né tránh cú đánh lén của đối thủ, cười xấu xa một tiếng, chơi một cú còn âm hiểm hơn nữa, đánh úp vào đũng quần, một chưởng đập lên. Đối phương vóc dáng cao lớn “Gầm” một tiếng, ôm hạ bộ chậm rãi quỳ xuống……

Đoàn người không lòng dạ nào ham chiến, nhanh chóng thoát thân.

Ngay trong lúc thoát thân, còn đụng phải một tiểu nhạc đệm.

Hoắc Truyền Võ lái xe việt dã, Sở Tuần mê muội mơ hồ nằm ở ghế sau. Di động Sở Tuần vang vài lần, Truyền Võ thấy tên là người anh không biết, họ Trương, liền không phản ứng.

Anh mới vừa quẹo ra con đường nhỏ phía sau bệnh viện, muốn nhanh chóng rời đi nơi này, một chiếc xe đột nhiên từ trong ngõ nhỏ phóng ra, trực tiếp xông vào đầu xe anh, cơ hồ đụng phải.

Truyền Võ mạnh quẹo tay lái, thắng gấp, ánh mắt giận dữ, mẹ X.

Trong xe đối diện vươn đầu ra, tóc rẽ ngôi, híp mắt nhìn anh: “Ai, ngã nói này, anh là ai hử?”

Hoắc Truyền Võ cảnh giác đánh giá đối phương: “Cậu làm gì?”

Tiểu tử chặn xe cũng chính là Trương Văn Hỉ: “Ngã làm gì? Ngã muốn hỏi anh làm gì đó, anh mang người đi đâu hả?”

Hoắc Truyền Võ miệng ngậm kẹo bạc hà, trong mắt không có người khác, lạnh lùng hếch cằm: “Không phải chuyện của cậu, xe tránh ra.”

Trương Văn Hỉ giơ lên một ngón tay: “Sao không phải chuyện của ngã hả? Anh khiêng người của ngã đi, còn quăng quăng đánh đánh, anh nói không phải chuyện của ngã sao?!”

Hoắc Truyền Võ: “…… Ai là người của cậu?”

Trương Văn Hỉ: “Tiểu Tuần chính là người của ngã, anh là ai hử?”

Hoắc Truyền Võ vừa nghe, cắn khóe miệng, Hoắc gia còn phải biết cậu ai à? “Tiểu Tuần” là cậu kêu sao?

Hai người không biết nhau, bên nói gà bên nói vịt, hoàn toàn không ăn khớp, hơn nữa em ánh mắt kia của đối phương rõ ràng đều xem nhau như “kẻ trộm”, dám trộm người của tôi?

Sở Tuần mê man từ ghế sau vươn đầu ra, vừa thấy là Trương Văn Hỉ, bất đắc dĩ cười khổ.

Nhị gia người này nhân duyên cũng thật tốt, đi đâu cũng có người che chở, có người thích mình, cũng là chuyện phiền toái a.

Trương Văn Hỉ từ quê nhà Bửu Kê tới đây, được người mời đến Bắc Kinh. Cậu ta không có chút hứng thú nào chữa bệnh cho Hầu gia, chỉ muốn cùng anh em tốt hồi nhỏ gặp mặt ôn chuyện, chơi vài ngày rồi trở về. Cậu gọi điện thoại cho Sở Tuần không được, vì thế canh chờ cửa bệnh viện. Cậu từ xa nhìn thấy Hoắc Truyền Võ dùng tư thế ngang tàng khiêng Sở Tuần đi ra, thô lỗ nhét người vào ghế sau, biểu tình hung hãn, liền nghĩ Sở Tiểu Nhị bị người cướp.

Sở Tuần từ phía sau Truyền Võ thò mặt ra, hữu khí vô lực phất tay với Trương Văn Hỉ: “Văn Hỉ nhi, cậu trước tránh ra, sau này tôi giải thích với cậu.”

Trương Văn Hỉ cực không đồng ý, từ cửa kính xe vươn tay ra, chỉ vào Hoắc Truyền Võ: “Tên này làm gì vậy?…… Hừ nói xem, là người của anh sao, anh liền mang đi?!”

Ánh mắt Hoắc Truyền Võ thản nhiên đảo qua: “Là người của yêm.”

Vừa nói, Truyền Võ vừa giẫm chân ga.

Sở Tuần bị dật ra sau, ngã xuống ghế sau không dậy nổi. Thanh ngang rắn chắc chỗ đầu xe việt dã của Truyền Võ nghiêng qua húc vào đầu xe Trương Văn Hỉ, trực tiếp tông vào, lại nhấn ga một lần nữa, nghênh ngang mà đi.

Đồng chí Tiểu Hoắc đây là tác phong lỗ mãng của đại binh lái xe quân đội, Trương Văn Hỉ cả kinh trợn mắt há hốc mồm: “Ai, ai!”

“Anh dám đụng ngã!”

“Ngã, ngã, ngã trộm mẹ anh!!!……”

……

Hoắc Truyền Võ chở Sở Tuần tới tòa nhả đỏ ở đại viện Bắc Giao, xong xuôi chính sự, buổi tối lại đưa về nhà……

Anh khom người ôm lấy Sở Tuần, bế Sở Tuần từ trong xe lên lầu, bế vào phòng, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Cả ngày gây sức ép, năng lượng bộ nhớ trong cơ thể Sở Tuần ra ra vào vào, dùng cơ thể mình truyền lại tin tức trọng yếu, cả người sũng mồ hôi. Cậu hệt như con chim vớt từ trong nước ra, lông chim cả người ướt đẫm, nằm úp sấp trên giường, drap giường lập tức cũng ướt một tảng lớn.

Truyền Võ xoa xoa người Sở Tuần, không rời đi.

Anh đứng giữa phòng, mang khăn mặt tới, lại đi trở về, vòng vo vài vòng, do dự một lúc lâu, rốt cục không nhịn được cảm xúc. Anh nhanh chóng đi đến trên giường, đầu gối áp người, nâng cằm Sở Tuần, kề vào tai cậu, thấp giọng chất vấn: “Tiểu Tuần, vừa rồi tiểu tử lái xe chặn đường, là ai vậy?”

Sở Tuần: “Bạn……”

Truyền Võ: “Bạn có bao nhiêu thân thiết?”

Sở Tuần: “Có thể có bao nhiêu thân thiết chứ……”

Truyền Võ: “Hắn sao lại nói nhẫm là người của hắn hử?”

Sở Tuần: “Cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh……”

Sở Tuần lúc này đầu óc không rõ lắm, sao có thể giải thích tỉ mỉ? Nhị gia hiện giờ đã sớm không rước mấy chuyện phong lưu này, là tiểu tử Nhị Võ này quả thực càng ngày càng dong dài, quản thực nghiêm, hận không thể mỗi ngày sớm muộn tra gác, Sở Tuần vùi đầu vào dưới gối đầu, muốn ngủ.

Hai người ở trên giường thì thầm một chốc, một người thẩm vấn, một người nói lầm bầm.

Truyền Võ nhéo mặt Sở Tuần, nhéo mũi Sở Tuần, nhéo không ra cái rắm gì, trong lòng không cam, mở bàn tay to, vỗ một cái vào mông Sở Tuần.

“Tiểu Tuần, nhẫm hư quá đó.”

Truyền Võ thô giọng nói, khẩu khí chủ gia đình, giáo huấn một câu.

Anh có chút chuyện không nói ra, trong lòng đối với “các bạn” của Sở Tuần thập phần mẫn cảm. Hơn nữa giống kiểu Trương Văn Hỉ, anh chưa thấy qua, không biết, rồi lại trông như rất quen thuộc với Sở Tiểu Nhị, miệng xưng huynh gọi đệ “của cậu của tô”. Truyền Võ trong lòng hợp suy nghĩ, liền đoán ra, Văn Hỉ này nhất định cũng thuộc về mười lăm năm dài đằng đẵng anh và Tiểu Tuần ngăn cách không thể nào tìm lại kia, trước kia không chừng còn có quan hệ cỡ nào thân mật với Sở Tuần, kiểu một người dính trên giường, một người “hạ hỏa” trong ổ chăn!

Sở Tuần nằm úp sấp, tứ chi mềm mại, bộ dạng thoải mái, mũi thở nhẹ, khe khẽ ngáy.

Truyền Võ trong lòng nghẹn một tia lửa, từ miệng người này lại lấy không ra lời an ủi ấm lòng. Anh nhìn chằm chằm sườn mặt mơ màng của Sở Tuần trong chốc lát, tính chiếm hữu của đàn ông ở trong ngực ngo ngoe bạo động, thuận tay kéo quần Sở Tuần, đè ép lên……

Sở Tuần không có khả năng phản kháng, mông nâng lên, lúc bị xâm phạm, theo bản năng “ưm” một tiếng. Truyền Võ liền như vậy đi vào, cũng không hé răng, trầm mặc làm một ván.

Hoắc Nhị gia luôn là phái hành động, lúc thân thiết với nhà mình, không cần ra tiếng; lúc “giáo huấn” người, lại càng không vô nghĩa. Huống chi Tiểu Tuần là người của anh, anh có tư cách này.

…… Anh mỗi một lần đều thống tới cùng, vào tận gốc, liên tục đỉnh vào chỗ sâu nhất trong phần bụng dưới của Sở Tuần, tuyên cáo quyền sở hữu độc quyền không thể nghi ngờ của mình. Địa phương kia không có ai khác chạm qua, cũng chỉ có Hoắc gia dám làm như vậy. Anh từ trên người Sở Tuần đỉnh ra cả người giật điện run run, trong lòng nhất thời thỏa mãn.

Sở Tuần ngây ngốc, chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cảm giác được bị người ta xâm phạm, mông banh ra, vừa đầy vừa đau lại tê dại.

“Nhị Võ, cậu……”

“Hoắc Truyền Võ…… tên này…… Ai cho cậu……”

“Cậu dám làm…… làm…… tôi…… A…… A……”

Một câu của Sở Tuần bị đâm nát thành mảnh nhỏ, cuối cùng hóa thành một chuỗi tiếng thở dốc nối liền không dứt, khó chịu cùng thoải mái đan xen, thân thể cũng mềm nhũn. Trên người đều là mồ hôi, xương hông Truyền Võ đánh vào mông cậu phát ra tiếng nước xì xụp.

Truyền Võ sau cùng hết sức đỉnh vài cái, một băng đạn bắn ra, nhiệt dịch của anh nhồi đầy trong thân thể Sở Tuần. Anh đè trên người Sở Tuần, luyến tiếc rút ra, khí quan bán mềm vẫn đang chôn trong lò sưởi nhỏ, cảm thụ hai người thân mật kết hợp, nhiệt dịch giao hòa.

Anh trong lúc Sở Tuần choáng váng ngủ mê, cẩn thận tỉ mỉ nhìn người dưới thân, dùng sức hôn lên mặt mấy cái, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú mướt mồ hôi của Sở Tuần, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn. Bạn đang

Một hơi dấm chua bốc cháy lặng yên bình ổn, cũng không ảnh hưởng phong nhã.

Trên giường như gặp lũ lụt.

Trong lúc Sở Tuần sảng khoái ngủ say sưa, hành động vây bắt chim hói cũng tiến vào giai đoạn thu lưới.

Hai ngày sau đêm khuya hôm đó, rạng sáng, hướng quân khu đại viện gần Tây Sơn, truyền ra lác đác vài tiếng súng. Các gia đình trong đại viện cùng cư dân gần đó vẫn còn đang say ngủ, hoàn toàn không phát hiện, trong phạm vi bán kính mấy kilomet nhỏ hẹp, vừa mới phát sinh một trận sống mái kịch liệt.

Mấy phân đội lính mang súng bao vây tứ phía biệt thự tư nhân của Hầu gia gần đường Ngọc Tuyền.

Xung quanh cùng trước cổng lớn biệt viện Hầu gia có võ cảnh (1) canh gác, trong tay cũng ghìm súng, quát hỏi: “Làm gì vậy?!”

(1) Võ cảnh: Cảnh sát vũ trang

Người tới nhanh chóng tiến lên, thấp giọng nói: “Tìm Hầu phó chủ tịch.”

Võ cảnh cảnh giác, đề súng nói: “Nơi cơ mật không được tới gần, các người lui ra phía sau, không lùi nổ súng!”

Võ cảnh bắn chỉ thiên, chỉ bắn hai phát liền nhanh chóng bị trinh sát binh của chiến đội đặc biệt xông lên tước vũ khí, chĩa súng chế ngự, tình cảnh kinh tâm động phách. Trung đội trưởng mang binh thấp giọng quát: “Tất cả không được phản kháng, chúng tôi phụng mệnh bắt người, không liên quan đến cảnh vệ các anh, bỏ súng xuống không giết.”

Đầu phố đối diện đậu một chiếc xe quân đội màu đen, tự mình chỉ huy hành động chính là Tổng tham mưu trưởng Sở Hoài Trí.

Sở Hoài Trí thông qua bộ đàm bình tĩnh nghiêm nghị phân phó: “Tước súng võ cảnh, bao vây, đi vào bắt người. Thủ phạm chính phải bắt sống, tùy tùng dưới tay, cảnh vệ, nếu có chút phản kháng, giết chết tại chỗ.”

Ngồi trong xe Sở Hoài Trí còn có lãnh đạo của Quân Kỷ Ủy (2). Hành động trọng đại như thế, Sở tổng trưởng cũng không dám điều động Sở cảnh vệ trung ương hoặc là người của võ cảnh, sợ không đáng tin. Ông trực tiếp điều động các thân tín cũ ở quân đoàn 38 đồn trú Tây Giao, mỗi một dã chiến quân đều là tinh nhuệ, lặng lẽ vào thành mai phục, mưu cầu một kích đắc thủ.

(2) Quân Kỷ Ủy: Ủy ban Kỷ luật Quân ủy Trung ương.

Song phương kỳ thật đều đang đợi thời cơ cuối cùng.

Hầu Tiên Tiến tự biết khó thoát một kiếp, hai năm nay, hắn cũng không nhàn rỗi, âm thầm dời một lượng lớn tiền mặt đến ngân hàng hải ngoại. Ban đầu, công ty con hắn lợi dụng quan hệ với Hoắc Hoan Hoan, đóng phim rửa tiền, rồi đem tiền gửi vào tài khoản ngoại quốc. Sau lại ở nước ngoài mua nhà, ở New York và California đều mua khu nhà cao cấp.

Hầu Tiên Tiến không nghĩ tới đối thủ của hắn dám động thủ nhanh như vậy. Lão gia tử nhà hắn dù sao còn chưa ngủm đâu! Hầu Mãn Sơn còn một hơi cuối cùng chưa nuốt xuống, nằm trong phòng bệnh nguy kịch ở 301, còn dùng các loại dụng cụ duy trì sinh mệnh. Hầu gia hắn dù sao cũng là công thần năm xưa gầy dựng giang sơn xã tắc, đối với kim thượng có ân, nhóm đối thủ vào thời điểm này lại dám xuống tay với hắn?!

Đương nhiên, hai năm nay, mật công Tổng tham cũng hạ không ít công phu trên người Hầu gia, bí mật giám thị điều tra một thời gian dài, thu thập hơn một ngàn bằng chứng, một lượng lớn tài sản lai lịch không rõ, công ty, tài khoản hải ngoại của Hầu gia, bất động sản ở Mỹ…… Bên này cũng đang chờ đợt thu lưới cuối cùng.

Hành động bắt chim hói chỉ có quan viên cấp bậc cao nhất biết được nội tình, thập phần cơ mật. Cuối cùng hồ sơ chứng cứ lặng lẽ trình lên Trung Nam Hải, trong đó chứng cứ trực tiếp nhất sáng tỏ nhất, chính là Sở đại tá vận dụng tế bào bộ nhớ lấy ngón tay thông qua dụng cụ đặc thù truyền ra hình ảnh ba chiều của xương sọ, cùng người trong ảnh chụp tình báo của CIA, hình dạng khung xương kín kẽ đối chiếu, một tia cũng không kém.

Sự tình trọng đại, vụ án quá mức nghiêm trọng, long nhan tức giận, Thường Ủy (3) bỏ phiếu biểu quyết, lúc này mới nhẫn tâm phải sửa trị. Hạ Thành bên này cũng bởi vì cháu hai hắn lập công lao, nhận được một thánh chỉ, lập tức xuống tay, Sở tổng trưởng tự mình chỉ huy bắt giữ.

(3) Thường Ủy: Ủy ban Thường vụ

Thành viên chiến đội đặc biệt nhanh chóng khống chế phủ đệ Hầu gia, mọi người đề bị chế ngự, lại không phát hiện chính chủ.

Đội trưởng trực tiếp báo cáo với Sở Hoài Trí: “Tổng trưởng, không tìm được nhân vật mục tiêu.”

Sở Hoài Trí: “Sao lại tìm không thấy…… Tìm, xới đất lên tìm.”

Hầu Tiên Tiến không có khả năng chạy trốn, mấy ngày liên tiếp mật công trắng đêm theo dõi 24/24, hắn khẳng định ở ngay đây, chưa từng đi ra ngoài, vừa thò đầu ra sẽ bị nắm.

Đội trưởng: “Tường cùng sàn nhà đều cậy mở, tầng hầm nhà hắn có thông đạo ngầm, hợp với một đường hầm.”

Sở Hoài Trí biến sắc: “Nhà riêng của hắn còn có đường hầm? Thông đến đâu?”

Đội trưởng: “Hướng vào thành phía đông.”

Sở Hoài Trí mặt mày bình tĩnh, nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: “Vào thành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.