Chương trước
Chương sau
Sở Tuần phục chế đến thùng hàng cuối cùng, sắp kiệt lực. Cậu cũng không còn thời gian, trong hoa tai truyền đến thanh âm quen thuộc, “Có tình huống, rút.”

Sở Tuần nghe tin báo qua ống nghe, bàn tay vẫn đang dán trên cánh máy bay, áo sơmi vải bố trắng cùng quần soọc toàn bộ ướt đẫm. Cậu hiện tại đang cân nhắc rút thế nào, đi làm sao?

Sở Tuần thấp giọng nói vào microphone: “Tiếu ma nhi, tôi đi không được, đến đón tôi.”

Sở Tuần gọi chính là “Em gái” theo giọng Sơn Đông.

Vương Hân Hân mờ mịt, lúc này vẫn không hay biết gì, không nghe hiểu kêu ai.

Sở Tuần rút tay về, giải thích: “Người của chúng ta, hắn biệt hiệu ‘Em gái trà sữa’.”

Vương Hân Hân trực giác cho rằng, đồng sự bên ngoài canh gác từ xa này, tám phần là phụ nữ, có lẽ còn là một đại mỹ nữ đẹp mắt. Hắn thích điều này.

Cửa phòng đột nhiên vang lên.

Vương Hân Hân chưa kịp rút súng, một bóng người cao lớn màu xám đậm trực tiếp xông vào tầm nhìn của hắn, cũng không chào hỏi, tầm mắt sắc bén càn quét, giọng điệu dứt khoát: “Không còn thời gian, hai người đi mau.”

Hoắc Truyền Võ một tay xách súng, quanh thân mang theo hàn khí, mi phong sắc bén, cả người giống một tòa sơn ảnh xám đen, ngầm đến, ngầm đi, chỉ xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất.

Vương Hân Hân giật mình trừng mắt nhìn người này: “……”

Hắn lập tức nhận ra người trước mắt là Hoắc gia lão nhị, Tiểu Sơn Đông năm đó đây mà. Hắn nguyên bản còn chờ mong một vị mỹ nữ gợi cảm mạnh mẽ mặc đồ bó sát, cầm súng tự động trong tay, lúc này mắt đều nhanh bị Hoắc Nhị gia thiểm mù.

Ngày hôm nay trong nhân sinh của Vương Hân Hân, xem như trầm bổng nhấp nhô. Hắn ở dị quốc tha hương gặp hai đồng bạn năm xưa, hơn nữa, đều là chiến hữu sắp sửa cùng hắn kề vai chiến đấu giết mở đường máu.

Đồng chí Tiểu Hoắc vì sao lại đặt biệt hiệu không phù hợp như thế?

Biệt hiệu đặc công phải đơn giản dễ nhớ, còn phải che dấu chân thân, càng khác với người thật càng tốt. Danh từ “Em gái trà sữa” mềm ngọt như vậy, tuyệt đối không ai liên tưởng đến Hoắc Nhị gia, cũng không ai dự đoán được “Rắn hổ mang” của Tổng tham nhị bộ tình huống đặc thù là Sở công tử.

Hoắc Truyền Võ bị hai tròng mắt của người nào đó trừng đến phát cáu, lạnh lùng quay đầu lại: “Đừng nhìn nữa.”

“Chạy thôi.”

Vương Hân Hân há miệng, nhìn Sở tư lệnh, lại nhìn Hoắc Tiểu Nhị: “…… Lão tử con mẹ nó sống uổng phí, lão tử không biết hai người các cậu!”

Hoắc Truyền Võ không công phu cùng người này bắt tay ôn chuyện, kéo lấy Sở Tuần từ mặt đất lên, ôm eo: “Những thứ không kịp phục chế từ bỏ, mau rời khỏi đây!”

Sở Tuần mồ hôi đầm đìa, hai chân cường chống. Cậu thoáng nhìn dao găm dính máu trong tay Truyền Võ, vải quần có vết máu loang lổ.

Sở Tuần lập tức biết, có người truy tung đến tận đây, rất có khả năng bao vây bốn phía. Tiểu Hoắc ở bên ngoài nhất định đánh một trận với đối thủ. Lấy phong cách hành sự nhất quán của Hoắc Truyền Võ, anh làm việc không hề lề mê lôi thôi, cũng không thích báo cáo với Sở đại tá, trực tiếp từ một nơi bí mật gần đó giải quyết đối thủ, yên lặng thanh trừ nguy hiểm, cũng không tùy tiện lộ diện. Truyền Võ nói câu “Đi mau” này, nhất định là nguy cơ vô cùng cấp bách, không đi không được.

Hoắc Truyền Võ rút súng nạp đạn, đường nét hai gò má sau kính râm sắc bén như đao, chỉ huy Vương Hân Hân: “Cậu khiêng người đi, tôi chắn.”

Vương Hân Hân lúc này cũng rút súng.

Hoắc Truyền Võ nhịn không được nhắc nhở: “Cậu đừng bắn, đừng làm cậu ấy bị thương.”

Vương Hân Hân một tay đỡ Sở Tuần, một tay cầm súng: “Đệt, tôi không ngốc như vậy đi?!”

Ba người theo thông đạo trong tầng hầm u ám nối đuôi nhau mà ra. Thiết bị báo cháy trong khách sạn đột nhiên kêu to, thanh âm bén nhọn chói tai, trên hành lang một trận ồn ào.

Hoắc Truyền Võ ở phía trước mở đường, đi đến chỗ rẽ từ tầng hầm lên tầng một, “bụp” một tiếng, qua cửa sổ nhỏ kia có thể trông thấy mặt đất ngoài đường phố nháy mắt bị tạc nứt ra!

Phát bắn tỉa này, đã mở đầu hành trình đào thoát khỏi cảng Marseilles mà bọn họ sắp sửa trải qua ngày hôm nay, kinh tâm động phách.

Ba người đồng loạt khom lưng cúi đầu, các mảnh kính vỡ văng tung tóe, đổ ập xuống. Nửa bên mặt của Vương Hân Hân bị kính cắt trúng xuất huyết, che chở đầu Sở Tuần, trong khói thuốc súng đi về phía trước. Ngoài cửa sổ tiếng bước chân ồn ào, có thể nhìn thấy tay súng nhanh chóng tiếp cận. Hai mắt Hoắc Truyền Võ lộ ra huyết sắc, đột nhiên từ trong bóng tối ra tay, dao găm từ cửa sổ nổ tung phóng ra, một đao xuyên qua chân người nọ.

Dao găm của anh là đặc chế, lưỡi dao gắn hai móc câu, đâm vào chân đối phương, dùng sức kéo trở về. Người nọ kêu thảm ngã sấp xuống, một chân bị kéo đến gần cửa sổ. Truyền Võ rút ra, lại một dao phế đi đầu gối đối thủ, đáy mắt không có một tia thương hại.

Mọi người trên lầu chạy tán loạn xuống lầu một. Ba người bọn họ không dám đi cửa chính, biết vừa xuất hiện sẽ có người vây chặn mưu đồ bắt sống, vì thế chạy lên lầu hai.

Vương Hân Hân vừa lay vừa húc nắm tay cửa sổ trên mái nhà: “Đệt, mở không ra!”

Hoắc Truyền Võ gầm nhẹ: “Phá vỡ.”

Vương Hân Hân một quyền đánh nát cửa kính, nhưng cửa sổ này được lắp các thanh sắt ngang dọc, người chui qua không được.

Hai người thay phiên vặn nắm cửa, húc vào khung sắt, dùng đạn bắn phá, thế nhưng mở không ra.

Dưới lầu tiếng người xôn xao, từ lầu hai nhìn xuống, nhìn thấy một đám đàn ông lạ mặt bọc đánh tứ phía, là đặc công Pháp. Lúc này muốn xuống lầu đã không còn kịp, mọi người biến sắc, mấy thằng đàn ông sao có thể nào bị một khung cửa sổ trên mái nhà chặn đứng, làm con ba ba trong lồng mặc người ta bắt?!

“Trong tay bọn họ có vũ khí hạng nặng, phải chạy nhanh ra ngoài.” Truyền Võ cấp bách nói.

Lời này tất cả mọi người đều hiểu, đối phương người đông thế mạnh, lại có vũ khí hạng nặng, ba người bọn họ, mấy cây súng, nếu đối đầu trực tiếp, căn bản ngăn không được hỏa lực.

Sở Tuần ngồi bên cạnh tường nhẹ giọng nói: “Tôi thử xem.”

Hoắc Truyền Võ: “…… Thứ này rất cứng, cậu phá thế nào?”

Sở Tuần dịch người, nằm ngửa trên thảm, cầm nắm cửa. Loại nhà lầu nhỏ mái nghiêng này, phòng trên tầng hai nóc nhà rất thấp, hơn nữa lại nghiêng, cửa sổ ngay mặt nghiêng của mái nhà. Sở Tuần ngửa mặt, hai tay bắt lấy khung sắt, ngón tay phát lực, các đốt ngón tay trắng nhợt.

Hoắc Truyền Võ lập tức biết Sở Tuần muốn làm gì, tim thắt lại, căng thẳng, ngón tay nắm lấy nòng súng.

Lần anh ở tầng hầm trong biệt thự của Tisa La kia, đã từng gặp Sở Tuần dùng thân thể mạnh mẽ xuyên qua thủy tinh công nghiệp……

Mồ hôi trên người Sở Tuần trong nháy mắt như được bơm ra từ trong cơ thể, trán và cổ mướt mồ hôi, dọc theo gân xanh trên cổ uốn lượn chảy xuôi. Khóe miệng Sở Tuần mím chặt, ánh mắt ngưng tụ, ngũ quan thoáng vặn vẹo, nhìn ra được phi thường gian nan, tấm lưới sắt trong lòng bàn tay chậm rãi phát sinh biến hóa.

Sở Tuần khẽ rút mạnh.

Hoắc Truyền Võ đồng thời bắt lấy vai cậu, nắm chặt, hoàn toàn theo bản năng, kéo Sở Tuần vào ngực, dùng nhiệt lượng lòng bàn tay tiếp sức cho cậu, cũng không để ý loại phương thức mượn lực này có khoa học hay không.

Ngoài cửa phòng người nào đó dùng súng bắn nát cửa, Vương Hân Hân dán tường đi qua, lưu loát nhanh gọn đáp lễ một phát súng, ngoài cửa kêu thảm thiết.

Bọn họ không còn thời gian, trong vòng hai mươi giây không thể phá vây, hôm nay bị người ta vây chết ở đây, chết không cam tâm.

Sở Tuần sắc mặt tái nhợt, con mắt tối đen như lốc xoáy sâu không thấy đáy. Lưới sắt cứng rắn thô nhám bằng mắt thường có thể nhìn rõ đang chậm rãi móp méo, kim loại ở trong lòng bàn tay cậu biến mềm, hình thành trạng thái bán hòa tan kỳ dị, dần gấp khúc…… Sở Tuần thở đứt quãng, cơ hồ hư thoát, thân thể lâm vào co rút. Truyền Võ đau lòng nắm lấy tay cậu!

Tay Sở Tuần nóng như lửa đốt, thiêu chính mình.

Truyền Võ nắm lấy khung sắt, mạnh phát lực, hàng rào sắt bị hai người hợp lực bẻ gãy……

Truyền Võ dùng vai phá bung cửa sổ, ba người nhảy ra ngoài. Truyền Võ túm lấy Sở Tuần.

Trấn nhỏ ven biển nhà cửa dày đặc, hai bên đường phố chật hẹp là những căn nhà hai tầng nhỏ nối liền thành hàng. Vách tường màu trắng, mái nhà màu da cam, vào giữa trưa loang loáng dưới ánh mặt trời sáng lạn.

Ba người đè thấp thân hình, một đường dẫm lên mái ngói kẽo kẹt nghiêng ngả, từ nóc nhà khách sạn phóng qua nóc nhà bên cạnh. Thể lực Sở Tuần chống đỡ hết nổi, xém nữa bước hụt, được Vương Hân Hân kéo lên. Sở Tuần kịch liệt thở dốc, sắc mặt trắng bệch như tượng thạch cao.

Bọn họ vừa mới leo qua nhà bên cạnh, chưa kịp thở, vừa quay đầu lại, phía mấy con đường đằng xa đột nhiên lóe lên chấm đỏ.

Truyền Võ thấy chuẩn: “…… Không tốt.”

Truyền Võ dùng bả vai đẩy Sở Tuần, giây tiếp theo nổ “Oành” một tiếng, cả con đường dường như đều chấn động.

Mái ngói bong ra từng mảng, bốc lên một quả cầu lửa, tiếng nổ mạnh gào thét xé rách màng tai!

Một viên đạn hỏa tiễn từ một chỗ bí mật cách đó mấy con đường phóng ra, không lệch một phân bắn trúng khách sạn bọn họ mới vừa chạy ra, từ tầng một tạc vào trong, mục tiêu minh xác, trực tiếp phá hủy. Tầng hầm sụp xuống, lâm vào một mảnh biển lửa!

Ba người choáng váng, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trên màng con ngươi.

Trước sau chỉ vài giây, vào ngay vạch sinh tử, đào thoát sống sót.

Đối phương mang vũ khí hạng nặng, chiêu nào chiêu ấy vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp tận diệt hầm ngầm của khách sạn nhỏ, giải quyết tận gốc, chính là muốn hủy diệt món hàng tối trọng yếu! “Global Hawk” mặc dù đã là một đống phế liệu trong thùng, cũng liên quan tới kỹ thuật khoa học quân sự đỉnh cao, không thể tiết lộ sách lược cho đối thủ.

Vương Hân Hân thở dốc vì kinh ngạc, vẫn đang vì vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết mà tim đập nhanh, mắng: “Mẹ nó, chó nuôi.”

Chủ khách sạn và lữ khách ở trọ bị đám cháy đuổi sang bên đường, xoay người vừa thấy, khách sạn thế nhưng bị tạc. Chủ khách sạn hai tay ôm đầu, bi phẫn hô to. Vài tên đặc công ngụy trang là khách ở trọ đi ra, tìm kiếm mục tiêu khả nghi.

Khóe mắt Hoắc Truyền Võ thoáng nhìn tiếng gió, đột nhiên quay đầu lại, nâng tay bắn một phát. Trên nóc nhà ở đường đối diện, một bóng đen đáp lại, rớt xuống mái hiên, kéo theo mái ngói vỡ vụn.

Các tay bắn tỉa tứ phía kéo tới, bóng người di động, đuổi giết người không dứt.

Hoắc Truyền Võ một mình một súng, áo đen quần đen ẩn náu dưới bóng của ống khói trên nóc nhà, không phát nào trượt.

Anh linh hoạt chuyển động trên mái nhà, chạy băng băng, nhảy xuống, lại leo lên, thân thủ như một con mèo lớn nhanh nhẹn, một đường yểm hộ hai đồng bạn thoát khỏi vòng vây, biến mất trong bóng dãy nhà dân thấp bé dày đặc……

Tối đó ba người trốn thoát, ẩn nấp trong kho hàng nhỏ của một tiệm cá gần cảng.

Vương Hân Hân trộm một cái chăn, một cái túi ngủ ở tiệm bên cạnh. Tiểu tử này tay chân đặc biệt lưu loát, cũng rất tinh vi, vết thương nửa bên mặt chảy máu, dùng băng gạc đơn giản băng bó.

Đây là một đêm ngủ nghèo túng chật vật nhất từ khi Sở Tuần xuất ngoại làm việc, không có giường lớn khách sạn, không có bồn tắm rượu vang cùng bỏng. Cậu co người trong túi ngủ, đồng chí Tiểu Hoắc và đồng chí Tiểu Vương một trái một phải kẹp cậu ở giữa, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho cậu.

Kho hàng tối thui, hơi nước ẩm ướt mằn mặn mang theo mùi tanh của tôm cá, gió biển thanh lương. Ba người sóng vai nằm thành một hàng, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn lên bầu trời trạm lam sâu thẳm, cảm xúc theo những cơn sóng biển mà sôi trào.

Vương Hân Hân lẩm bẩm nói: “Đệt, một chuyến này thực đáng giá, ở cái nơi quỷ quái chim không thèm đẻ trứng này, gặp hai người các cậu.”

“Sở Tuần, Nhị Võ, hai người các cậu, hồi nhỏ đã luôn ở cùng nhau, đặc biệt tốt, bây giờ còn có thể chung một tổ làm nhiệm vụ.”

Sở Tuần hừ một tiếng: “Đặc biệt hâm mộ đi?”

Vương Hân Hân nhếch miệng: “Hâm mộ chết tôi.”

Người này cũng không hỏi sâu thêm, Sở Tuần Nhị Võ hai người các cậu sao lại được phân vào một tổ, Nhị Võ cậu sao lại quay về Bắc Kinh, hai người các cậu chức vụ gì, quân hàm gì, hai ngươi kết phường nhiều năm như vậy, đã từng trải qua danh tác kinh thiên động địa gì…… Cấp trên có kỷ luật, chuyện không nên hỏi, liền đừng hỏi.

Vương Hân Hân từ trong ngực lấy ra một bình rượu nhỏ, uống một hớp, cánh tay vắt ngang qua Sở Tuần: “Nhị Võ, đến một hơi.”

Hoắc Truyền Võ nhận rượu, cũng uống một hớp lớn, rượu cay kích thích khiến anh nheo mắt lại, trong mắt ánh lên bầu trời đêm đầy sao.

Ba người cậu một câu, tôi một câu, lờ mờ nhớ lại năm đó, cuộc sống trong đại viện quân đội, ký ức thời thiếu niên hãy còn mới mẻ.

Đại tuyết tùng tuyết phủ trắng xóa, đống cải thảo dưới mái hiên, cờ đỏ ở phương Bắc lạnh thấu xương trong gió lạnh đông thành màu đỏ tươi vẫn tung bay đón gió……

Vương Hân Hân: “Ai, nhớ lại hồi đó, cả đám chúng ta đánh nhau với đám tiểu hỗn đản bên đại viện bộ ủy. Lúc nhỏ thật biết gây sự mà, còn nhớ rõ không?”

Sở Tuần: “Bản tư lệnh phát minh bom nước, tạc bọn họ.”

Hoắc Truyền Võ: “Ừ, tạc quá đã.”

Sở Tuần: “Cậu còn lấy đạn cao su bắn bọn họ, bắn cực chuẩn.”

Hoắc Truyền Võ: “Lão tử bắn bọn họ ôm mông gọi mẹ luôn.”

Vương Hân Hân: “Hoắc đại hiệp của chúng ta là ai chứ, một mình đánh bốn đứa tụi này, quá trâu bò a!”

Sở Tuần: “Cậu về nhà còn bị ba cậu lấy chổi quất một trận đi, tôi ở trên lầu còn nghe thấy ba cậu đuổi cậu chạy khắp sân, chạy không lại cậu, ha ha.”

Bạn đang

Vương Hân Hân cùng Sở Tuần rúc trong chăn thấp giọng cười, vui vẻ làm càn, đáy mắt lộ ra tình cảm thiếu niên, tình đồng đội bất diệt qua năm tháng, tâm tình vô cùng vui sướng……

Sở Tuần kỳ thật mệt chết đi, ngày hôm nay tiêu hao quá lớn, thể lực chống đỡ hết nổi, cường chống.

Cậu lặng lẽ lấy bình thuốc, lấy nước ra, nuốt một đống thuốc đủ loại màu sắc.

Hoắc Truyền Võ trong bóng đêm nhìn thấy, đưa tay nắm lấy ngón tay Sở Tuần, không nói lời nào…… Thân thể Tiểu Tuần không tốt lắm.

Áo sơmi trắng trên người Sở Tuần ướt sũng nước, nhăn nhúm không còn hình dạng, mồ hôi ra hết tầng này đến tầng khác, quần áo ướt sũng dính bết vào da.

Truyền Võ nửa đêm dậy hai lần, bàn tay tiến vào quần áo Sở Tuần, lau mồ hôi lạnh trên bụng trên đùi cho cậu.

Sở Tuần mỗi khi khó chịu, nhắm chặt hai mắt, hết sức chịu đựng không hừ ra, không muốn kinh động người bên ngoài.

Truyền Võ tới gần, đưa một bên vai cho Sở Tuần.

Sở Tuần cũng không hàm hồ, trán đặt trên vai Truyền Võ, cắn lên, răng nanh phập vào thịt, hút hương vị mồ hôi trên da thịt Truyền Võ, hít thở ồ ồ từng đợt.

Vương Hân Hân trở mình, khẽ gáy khò khò, cũng không biết là không nghe thấy, hay là sớm đã nghe ra, cố ý vờ như không biết.

Sở Tuần trong bóng đêm đối mặt với Truyền Võ, lông mi chớp động, môi lẳng lặng dán vào nhau, bốn cánh môi hợp lại, không tiếng động hút nhau. Không liên quan đến tình dục, trong hiểm cảnh tha hương an ủi đối phương. Trên lông mi và nhân trung của Sở Tuần toàn là mồ hôi, cười đến an ổn.

……

Truyền Võ dùng thần ngữ hỏi: Ngày mai cậu có thể đi không? Chúng ta chạy trốn thế nào?

Sở Tuần tự tin, môi mấp máy rất nhanh: Đừng lo lắng, Nhị gia đã nghĩ xong cách chạy trốn, tôi mang các cậu ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.