Ngày ba chín (1) ở phương Bắc phi thường rét lạnh, dưới âm mười độ, đám trẻ trong đại viện mang theo giầy trượt băng, kéo xe băng nhỏ đi tới hồ Long Đàm.
Khi đó ở công viên trượt băng trên hồ không ai quản, mặt hồ không bị phong tỏa. Lớp băng ước chừng dày một mét, phi thường rắn chắc, từ xa nhìn lại, bóng người lưa thưa trên mặt băng hệt như một mảng đậu đen lớn.
Đám con cháu cán bộ này điều kiện gia đình tốt, tiền tiêu vặt đầy đủ, từ nhỏ đã biết trượt băng, trong nhà đều mua cho giầy trượt băng chuyên dụng, mấy chục đồng, một trăm đồng một đôi, rất cao cấp.
Thiệu Quân kéo Thẩm Bác Văn lướt mấy vòng trên sân băng, hai người đi giày trượt một lưỡi, là loại giày vận động viên trượt băng tốc độ sử dụng, lưỡi trượt sắc bén thon dài.
Hoắc Truyền Võ đi giày trượt băng lưỡi cong, loại này mấy đứa trẻ bình thường không dùng, là giày cao cổ dùng khi đánh khúc côn cầu, đằng trước lưỡi trượt có một đường cong, rất chú trọng kỹ thuật trượt.
Hoắc Tiểu Nhị cùng với mấy anh em của cậu hỗn chiến thành một đoàn, chơi khúc côn cầu đơn giản, thân thể đấu đá lung tung, cầm gậy dài cướp cầu của nhau, chơi rất khốc liệt. Truyền Võ hung hãn mạnh mẽ xông tới, đụng vào đối thủ, hai người cùng nhau trượt ngang sang hai bên, vụn băng bắn tung tóe……
Sở Tuần cũng ở đó.
Một cậu bé thanh tú xinh xắn như Sở Tuần, đương nhiên sẽ không cùng đám dã tiểu tử kia hỗn chiến khúc côn cầu.
Toàn bộ sân băng, Sở Tuần là nam sinh duy nhất đi giày trượt băng nghệ thuật (2),hơn nữa trượt rất điệu nghệ. Cậu từ nhỏ đã tiêu tiền đi học.
Một vòng người lạ đứng ở xa vây quanh xem Sở Tuần trượt băng. Sở Tuần mặc quần âu bó sát người, bên trong cũng không giống những cậu bé khác mặc quần bông cồng kềnh, hai chân thon dài ở trên băng vẽ ra một vòng tròn lớn, thân hình phiêu dật, phóng khoáng. Chân cậu dài, tay cũng dài, mười ngón tay duỗi ra khiến người xem cảm thấy chúng rất thanh mảnh thon dài, cánh tay giang ra giữ thăng bằng, sau đó nhẹ nhàng bay lên không, xoay hai vòng rưỡi……
Sở Tuần cố ý thi triển kĩ thuật, bản thân vô cùng tự mãn, nhảy lên xoay hai vòng rồi khom lưng, ngồi xổm xoay tròn, lắc lắc hông trượt đến chỗ bọn Hoắc Truyền Võ chơi khúc côn cầu.
Cậu đưa mắt với Truyền Võ, nhanh chóng trượt đi, đột nhiên bay lên không, thân thể mảnh mai duỗi ra. Mũi lưỡi trượt cà sát lên mặt băng dấy lên một tầng sương băng mỏng manh tuyệt đẹp, bao lấy sóng mắt linh động cùng thân thể đang xoay tròn thần tốc.
Truyền Võ mang theo gậy golf, đứng yên một chỗ, xem đến ngây người. Đây là người cậu thích, sao lại xinh đẹp đến thế chứ……
Sau đó, Nhị Võ không chơi khúc côn cầu với mấy người anh em nữa, Sở Tuần cũng không tiếp tục khoe khoang kỹ thuật trượt băng của mình.
Hoắc Truyền Võ đẩy một xe băng nhỏ, đẩy Sở Tuần chạy trên băng.
Xe băng là Truyền Võ tự tay làm, chân ghế có gắn hai đường ray nhỏ, có thể chạy trên băng. Cậu làm xe băng này để đẩy Sở Tuần đi chơi. Sở Tuần vung vẫy tay ở trên băng hò hét, cười khanh khách, Truyền Võ ở phía sau vừa trượt vừa đẩy cậu, trượt đến một trán đầy mồ hôi. Đáy mắt hai người ẩn chứa độ ấm, sắp đem băng trong phạm vi hai dặm hòa tan, hóa thành nước…… (thê nô -.-)
Ngày đó, băng thực sự tan, không biết vì sao lại vậy.
Chuyện lúc ấy là thế này. Truyền Võ đẩy xe ước chừng ba vòng, mệt chạy không nổi, dừng lại nghỉ. Sở Tuần đi xuống, mang giày trượt băng, ở trên mặt băng thong thả đánh vòng trượt, thưởng thức ảnh ngược mờ mờ của mình trên mặt băng.
Vào đông, ánh nắng chính ngọ rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất, cả mặt băng phản chiếu ra những gợn sóng đẹp mắt, ánh vàng lấp lánh, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Sở Tuần đứng ở nơi đó, trước mắt trắng xoá, trong khoảnh khắc nào đó, một khối băng ở dưới chân cậu dần dần trở nên trong suốt, rõ ràng, liếc mắt liền nhìn thấy được lớp băng phía dưới. Hồ nước yên tĩnh dường như chất chứa một lực hấp dẫn mãnh liệt, ở dưới chân cậu lưu động, nhanh chóng xoáy xuống, hình thành một vực sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy.
Sở Tuần nhìn chằm chằm phía trước mặt, nhìn thật sâu, xem mê mẩn, kìm lòng không đậu. Lớp băng trong suốt hiện ra tầng tầng lớp lớp đường vân hoàn mỹ, phía dưới băng thế nhưng còn có một đàn cá.
Cậu lúc ấy cái gì cũng không biết, không biết mắt mình bắt đầu có vấn đề, hoàn toàn không biết thu liễm khống chế năng lực của mình.
Cũng đã đến tuổi phát dục trưởng thành.
Cậu nheo mắt thấy rõ ở dưới lớp băng, một đàn cá bơi lội tung tăng trong hồ, đường nhìn nóng rực, sắc bén, đột ngột chuyên chú, sóng điện não tập trung vào một mục tiêu xác định, làm cho tình thế trước mắt chợt không khống chế được!
Hoắc Truyền Võ quay phắt lại.
Sở Tuần nghẹn hừ một tiếng, thậm chí không kịp hô cứu mạng.
Truyền Võ nhìn thấy dưới chân Sở Tuần đột nhiên xuất hiện một cái động màu đen, sau đó “Rắc rắc” hai tiếng, nuốt cả người xuống dưới hồ lạnh như băng……
Không phải động đen, mà là một khối băng lớn dưới thân Sở Tuần nứt ra! Băng như thể bị một loại máy móc vô cùng sắc bén hoặc lưỡi trượt chạy bằng điện cắt ra, nguyên một khối băng bị nứt hoàn toàn, vết nứt vô cùng trơn nhẵn, ở giữa tan thành một cái động hình tròn, vừa vặn nuốt chửng một mình Sở Tuần xuống phía dưới tầng băng.
Truyền Võ ngây cả người, hô to một tiếng: “A!!!”
Cách đó không xa rất nhiều người lớn trẻ con đều nhìn thấy mặt băng nứt ra một cái động, có người rơi xuống hồ.
Mọi người đều hoảng loạn, rất nhiều người nghĩ đến mặt trời giữa trưa làm tan băng, sợ tới mức cuống cuồng chạy lên bờ. Có mấy người bị trợt chân ngã sấp xuống. Cha mẹ ôm lấy con mình, kêu mấy đứa nhỏ chạy nhanh lên bờ, đừng ngã xuống.
Muốn sống là bản năng của con người, khi xảy ra chuyện khẳng định là trước tiên bảo mệnh, trông coi đứa nhỏ nhà mình.
Cả một sân băng chỉ có một người chạy hướng ngược lại với mọi người, loạng choạng lảo đảo chạy tới chỗ vết nứt kia……
Truyền Võ trên chân còn đi giày trượt, bình thường trượt lưu loát, thời điểm mấu chốt trong lòng gấp gáp, hoảng loạn, “Rầm” một tiếng ngã mạnh xuống mặt băng.
Cậu té cú này, cảm giác cả tầng băng dưới thân hình như chuyển động, thoáng chốc trước mặt u ám, cậu nghĩ băng sắp nứt ra, mình cũng bị rơi xuống.
Nhưng là băng không nứt ra, phương Bắc vào đông trời đông giá rét, tầng băng vô cùng dày, người đi câu phải dùng cái đục, hao phí rất nhiều sức lực mới đục được một lỗ trên băng.
Sở Tuần rơi vào hồ nước, cả người nhanh chóng chìm xuống, sau đó lại giãy dụa nhô đầu lên.
Kỹ năng bơi lội của cậu rất tốt, từ nhỏ đến lớn ngâm mình trong hồ bơi đại viện, nhưng trong tình huống thế này, bơi giỏi căn bản không dùng được, nước hồ lạnh thấu xương nhanh chóng ngấm vào mấy lớp quần áo, khí lạnh xâm nhập vào da thịt xương cốt, loại rét lạnh này làm máu cả người cậu đông lại, tứ chi lạnh cứng điên cuồng rút gân.
Cậu víu vào mép tầng băng, khối băng phi thường dày, miệng động lại nhỏ, cậu muốn leo lên nhưng leo không được.
Trên chân cậu còn đi giày trượt băng, giày như một vật trói buộc, rất nặng, quần áo cũng nặng, cả người không ngừng chìm xuống, rét lạnh, sợ hãi, vô cùng kinh hoảng.
Sở Tuần mau chóng bị dọa choáng váng, bình thường là người trấn định, nhưng chung quy cũng chưa từng trải qua chuyện này, sợ tới mức muốn khóc, lại khóc không được. Nước mắt vừa rơi xuống liền nhanh chóng đông lạnh thành băng, trên lông mi kết thành một lớp băng mỏng……
Cậu lúc này nhìn thấy cũng chỉ có một mình Nhị Võ. Truyền Võ nằm sấp xuống mặt băng cách cậu khoảng ba bốn thước, từng bước một đi đến bên cậu.
Trong tình thế cấp bách Truyền Võ tháo dây thắt lưng của mình ra, quăng tới: “Nắm lấy!”
Sở Tuần bắt lấy dây lưng như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lần bắt này, trực tiếp kéo đối phương trượt về phía trước hai thước, cơ hồ kéo cả Nhị Võ xuống lỗ nứt.
Truyền Võ cố hết sức hét lên, tay và chân liều mạng bám chặt chỗ gồ lên trên mặt băng, một tay nắm chặt dây lưng, không buông tay.
“Tiểu Tuần, bắt lấy tôi.”
“A…… A……”
“Tiểu Tuần, không thể buông tay, nắm chặt.”
Mắt Truyền Võ tối đen sâu không thấy đáy, thanh âm ồ ồ, thấp giọng rống lên một câu.
“Nhị Võ……Tôi…… Tôi…… Bắt không được……”
Hai tay Sở Tuần đông lạnh đến đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch cứng ngắc, vừa mở miệng nói liền uống nước đá, môi tím ngắt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, sinh tử giằng co.
Sở Tuần liều chết bắt lấy dây lưng không buông tay, thân thể từng chút từng chút chìm xuống hồ. Tứ chi giống như không phải của mình, không có xúc giác, sắp chống đỡ không được.
Truyền Võ bị cậu kéo, từng chút từng chút một trượt về hướng hố sâu. Mặt băng bằng phẳng, không có thứ gì đó để cậu ôm cố định, mắt thấy cậu sẽ cùng rơi xuống, nhưng là cậu không thể buông tay, không muốn để Tiểu Tuần của cậu từ trong động băng biến mất.
Hai người nhìn sâu vào mắt đối phương, cắn môi, nói không nên lời. Sở Tuần nhìn thấy ánh mắt Nhị Võ hình như ẩm ướt, trong mắt phản chiếu một bóng hình, vận dụng sức lực toàn thân, bả vai cong lên……
Truyền Võ đột nhiên tuột tay, lủi mạnh về phía trước, Sở Tuần thét lớn “A”, cơ hồ tuyệt vọng.
Thân thể Truyền Võ trượt được một nửa đột nhiên ngừng lại, bị người từ phía sau bám lấy, túm hai mắt cá chân, lại kéo trở về một thước!
Bắt lấy Truyền Võ chính là Thẩm Bác Văn, cũng nằm úp sấp trên mặt băng, lung tung ôm hai chân, liều mạng kéo trở về.
Sau Thẩm Bác Văn là Thiệu Quân, cũng túm lấy hai chân Bác Văn, vểnh mông ở phía sau, kết quả cũng giống một con bạch tuộc lớn ngã trượt chân.
Ba người liên hợp dường như toàn bộ nằm sấp trên mặt băng, một người kéo một người, giống một chuỗi quả cân lớn trĩu xuống.
Cũng không lâu sau đó, người trên bờ cũng phản ứng lại, băng không tan, là một đứa nhỏ rơi xuống hố nứt. Đoàn người đều chạy lại, gấp rút cứu người.
Người lớn đều đã đến, cứu người liền dễ dàng, nhanh chóng vớt Sở Tuần sắp đông cứng lên.
Thẩm Bác Văn vô cùng trượng nghĩa, dũng cảm ôm chặt hai chân Hoắc Truyền Võ, không rảnh để ý chân đối phương đi giày trượt, hai tay đều bị lưỡi trượt cắt trúng.
Truyền Võ vẫn túm sợi dây thắt lưng kia, đầu kia treo toàn bộ trọng lượng của Sở Tuần. Da bò cứng ghì chặt vào hổ khẩu (3) của cậu, lúc ấy không thấy đau, sau mới phát giác, hổ khẩu bị dây da xé rách, hở ra một miệng vết thương sâu hoắm, thịt hồng đều lộ ra, máu tươi đầm đìa……
(3) Hổ khẩu: Chỗ lõm giữa ngón trỏ và ngón cái.
Sở Tuần đông lạnh thành một cục băng, nhanh chóng được đưa tới tổng viện (4) 301.
(4) Tổng viện: Bệnh viện đa khoa
Cùng bọn họ đi trượt băng là mấy anh lính cần vụ ông ngoại Thiệu Quân phái tới, khi chuyện phát sinh không có mặt trên sân băng, mấy người còn đang tụ tập dưới tàng cây ở trên bờ hút thuốc nói chuyện phiếm. Hàng năm đều mang con thủ trưởng đi trượt băng, cho tới bây giờ đều rất tốt, ai ngờ sẽ phát sinh loại chuyện này? Đều sợ hãi.
Sở Tuần cũng không có vấn đề gì, chỉ là uống một bụng nước đá vừa bẩn vừa thối, truyền nước biển, trong ổ chăn trải thảm điện, nhét túi nước ấm, phải ở bệnh viện điều dưỡng vài ngày. Bác sĩ nói may mắn các người vớt đúng lúc, trễ một chút nữa, đầu ngón tay ngón chân còn có tiểu kê kê các thứ đều bị đông lạnh hết.
Cha mẹ Sở gia sốt ruột một trận, thực sợ hãi. Hàng xóm láng giềng trong đại viện đều nói, đứa nhỏ này, thật mạng lớn, một cái mạng nhỏ mém chút xíu không giữ được, thực may mắn. Đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời, tương lai hẳn là có phúc.
Hơn nữa, cứu Sở Tuần lại là Hoắc gia lão nhị.
Năm mới này Sở Tuần phải nằm viện mười ngày, dù sao thì năm nay cũng không yên ổn, thôi cứ nằm bệnh viện luôn.
Cậu không nghĩ tới, sự kiện này, tương lai không lâu sẽ vĩnh viễn thay đổi vận mệnh của cậu.
Cậu ở phòng bệnh điều dưỡng, không biết bên ngoài đã xảy ra vài chuyện.
Mẹ Truyền Võ Lưu Tam Thái biết tin này, vội vã chạy tới bệnh viện, không nói hai lời, sống chết kéo con trai mình ra khỏi phòng bệnh Sở Tuần.
Mẹ Truyền Võ nghẹn đã lâu, nhịn không được nữa, thật sự là đủ rồi!
Con trai chị tay đầy vết thương do giá rét, hổ khẩu tay phải bị xé rách, khâu mấy mũi, dùng băng gạc bao thành cái bánh bao.
Hai mẹ con không về nhà, ở dưới lầu bệnh viện trực tiếp ầm ĩ.
Mẹ Truyền Võ xem như là người đầu tiên biết được bí mật nhỏ của hai cậu nhóc. Có một số việc, biết còn không bằng chẳng hay biết gì, trong lòng chị có bao nhiêu khó chịu? Chị không dám tùy tiện nói toạc ra, không muốn nói làm dư luận xôn xao, khiến hai đứa con trai không cách nào làm người, cũng khiến người lớn hai nhà mất mặt.
Chị cũng không biết nên nói với ai.
Hoắc sư trưởng một năm gần đây vô cùng bận rộn, trường kỳ đóng quân ở Tây Giao (5) làm việc, cơ bản không trở về nhà. Hơn nữa chuyện này của con trai, cũng không dám nói với lão Hoắc, người đàn ông này tính tình rất bạo, hay mắng chửi người lại rất hung, khó đảm bảo không động gậy gộc đánh con trai một trận, sao chị nỡ lòng? Trực tiếp nói chuyện với Nhị Võ? Thằng bé này tính cách nội hướng, tính tình rất bướng, bình thường không nói lời nào, cái gì cũng không nói với cha mẹ. Đến lúc phải thực nói ra, da mặt con trai mỏng, khẳng định sẽ đả thương tự tôn, mà không chắc nó sẽ nghe theo.
(5) Tây Giao: Ngoại ô phía Tây
Con trai thân với ai? Còn không phải thân thiết với Sở Tuần nhà Sở sư trưởng nhất sao. Sao có thể đem lời này đi chất vấn con nhà người ta, nói cho vợ Sở sư trưởng biết? Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]