Chương trước
Chương sau
Lâm Phi cũng không nhớ rõ thời gian trước hắn làm sao vượt qua được và suy nghĩ như thế nào.
Chỉ là một loại bản năng nguyên thủy. Hắn cảm thấy hắn nên làm như vậy thì cứ làm theo như vậy.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng như vậy cũng không ổn.
Hắn vĩnh viễn không quên được những đứa bé trước khi chết bị bắn xuyên qua đầu. Đây là một sự thật tàn khốc và khó hiểu. Chúng hoàn toàn không biết tại sao mình bị giết chết. Rõ ràng chúng vừa mới được sinh ra.
Từng đoạn trí nhớ giống như cơn ác mộng đục khoét đầu hắn.
- Tôi nghĩ, nếu như tôi lúc ấy dùng cây súng nhắm ngay những tên lính đánh thuê chứ không phải mấy đứa bé thì có thể sẽ không như bây giờ.
Lâm Phi lẩm bẩm, bất tri bất giác ly rượu đã được uống cạn.
- Đừng dại dột. Trong lúc đó chỉ có mười ba viên. Hơn nữa, anh vẫn còn là một đứa trẻ.
Phương Nhã Nhu hít mũi, ánh mắt đo đỏ, cảm kích nói:
- Cám ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi đột nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ.
-Trên đời này, chỉ sợ có mỗi điểm ấy ngăn cản tôi. Tuy rằng chuyện đã qua nhưng tôi vẫn cảm thấy hối hận. Thật làm cho anh phải chê cười.
Lâm Phi bật cười:
- Cô cũng đừng như vậy. Cuộc sống chính là như thế, cũng không phải chúng ta muốn, chỉ là sự an bài của vận mệnh mà thôi.
Đêm lạnh như nước. Phương Nhã Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy nói:
- Rượu đã uống xong rồi, tôi đi ngủ đây. Ngày mai còn phải gặp Trang gia sắp xếp phẫu thuật. Chuyện này vẫn nên tận lực nhanh tay.
- Bác sĩ và y tá gây mê đã tìm được chưa?
- Ừ, là Trang Diệc Huy của Trang gia và bác sĩ giáo sư phẫu thuật hàng đầu khoa ngoại bệnh viện, giáo sư Thiệu Phong, có thể đại diện cho sự kết hợp hàng đầu về phẫu thuật trên thế giới. Phiến Tử cũng đã gặp qua rồi, đã đồng ý làm, nhất định là có nắm chắc. Tôi nghĩ, mẹ sẽ chịu đựng được.
Phương Nhã Nhu cười nói.
Lâm Phi đứng dậy, bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Nhã Nhu, vỗ nhẹ sau lưng cô, trấn an:
- Vẫn là câu nói kia, nếu như cô không muốn gả cho Trang Diệc Phàm, tôi có thể giúp cô. Nhưng quyền lựa chọn thủy chung vẫn nằm trên tay cô.
Đang lúc Lâm Phi định buông cô gái ra, đột nhiên Phương Nhã Nhu chủ động ôm lấy eo hắn.
Cô gái vuốt nhẹ lồng ngực của hắn. Có thể ngửi thấy được xen lẫn mùi thơm sâu kín không màng danh lợi là mùi nước khử trùng của bệnh viện, cũng không khó ngửi lắm.
- Làm sao vậy?
Lâm Phi hơi cứng người, sau đó đùa một câu:
- Không phải muốn tối nay ngủ với tôi chứ?
Phương Nhã Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, không lên tiếng.
- Đã hơn nửa đêm rồi, cô lại đứng sát như vậy. Tôi không khống chế nổi đâu.
Một tay Lâm Phi có chút khó nhịn, muốn xoa mông Phương Nhã Nhu, đột nhiên cảm thấy ngực của mình ươn ướt. Cô gái này đang khóc?
- Đừng tốt như vậy được không? Tôi đang muốn tìm người để dựa vào. Anh để tôi ôm một chút đi. Lập tức sẽ ổn thôi.
Phương Nhã Nhu ngập ngừng nói.
Lâm Phi ngẩn ra một lát, bàn tay vừa đưa xuống được một nửa, lập tức biến thành đặt sau lưng cô gái.
Gió đêm khẽ vuốt qua ngọn cây, mang theo thanh âm tiếng lá cây sàn sạt. Trong không khí tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt.
Lâm Phi đột nhiên cảm giác được, tâm trạng của mình trước nay chưa từng bình tĩnh như vậy. Theo bản năng liền hơi cúi đầu xuống, cằm nhẹ nhàng chạm vào tóc của cô gái.
Một loại cảm giác lạ lẫm, vô thanh vô tức từ từ dâng lên trong lòng Lâm Phi.
……..
Sau khi các chuyên gia khẩn cấp thảo luận, Trang gia quyết định cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào buổi sáng hôm sau.
Cuộc phẫu thuật này đã đưa tới một gợn sóng không nhỏ trong giới hào phú kinh thành. Tuy nói Lưu Oánh Oánh chỉ là một phụ nữ xuất thân gia đình bình thường, nhưng dù sao cũng là con dâu trưởng của Phương gia, mà lần này cuộc phẫu thuật của bà có thành công hay không sẽ trực tiếp liên quan đến quan hệ thông gia giữa Phương gia và Trang gia.
Mà năng lực chữa bệnh của Trang gia đã được tăng lên nhiều sau khi cải cách. Sau khi trở thành thông gia với Phương gia, địa vị có thể không giống như ngày xưa.
Có một số người muốn được chứng kiến cuộc phẫu thuật, thậm chí đã đưa bái thiếp đến cho Trang gia. Một số người trước kia còn khinh thường Trang gia thì nay cũng bắt đầu nịnh bợ.
Đương nhiên, đối với cấp bậc của tứ đại Thiên Tự Hào gia tộc, cũng chưa nhất thiết để ý đến Trang gia. Hào phú là cần có nội tình.
Tuy nhiên, phong quang nhìn như vô hạn của Trang gia ngày hôm nay nhưng căn cơ bất ổn. Mượn thế cục hiện nay và chính sách náo nhiệt nhất thời như vậy, ai cũng không đảm bảo được phong quang sẽ duy trì đến khi nào.
Nhưng cho dù là như vậy, gia chủ Trang gia Trang Dũ con đường làm quan rộng mở, đi trên đường còn cảm thấy lâng lâng, cả người thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi chứ đừng nói chi hai đứa con trai của ông.
Buổi sáng ngày phẫu thuật, trong bệnh viện đệ nhất quân khu tại thủ đô, trong ngoài đã có ít nhất năm trăm binh sĩ súng vác vai, đạn lên nóng tuần tra xung quanh.
Bình thường, bệnh viện không có binh sĩ canh gác như vậy. Nhưng hôm nay thì khác. Mấy gia tộc lớn đều có nhân vật quan trọng xuất hiện để chứng kiến cuộc phẫu thuật.
Quan hệ giữa Phương Thư Hải và tứ đại Thiên Tự Hào gia tộc có chút thân thiết. Các đại gia tộc đều cử người đến hiện trường. Mặc dù không giúp được gì nhưng cũng biểu đạt ý tứ quan tâm.
Thời gian cách cuộc phẫu thuật còn chưa đến một tiếng. Lục Trường Minh và Lục Vũ Phỉ của Lục gia cũng đã đến bệnh viện.
Nhìn thấy Lâm Phi, biểu hiện của Lục Vũ Phỉ có chút mất tự nhiên. Còn Lục Trường Minh thì làm như không thấy Lâm Phi, chỉ bắt tay Phương Thư Hải thật chặt, khiến cho ông bạn già cảm thấy yên tâm.
Vương gia phái tới con dâu trưởng Triệu Duyệt đến. Chồng của bà - Vương Định Khôn đã bị Lâm Phi giết chết. Khi Triệu Duyệt nhìn thấy Lâm Phi tất nhiên là hai mắt tóe lửa. Nhưng bà đã bị Vương Chính cảnh cáo trước, không được phép phát sinh tranh chấp với Lâm Phi. Cho nên lần này cũng là an phận, chỉ thỉnh thoảng nhìn Lâm Phi, ánh mắt tràn đầy lửa hận.
Người tới của Long gia là cháu đích tôn của dòng họ, Long Minh. Long Minh mặc quân phục của bộ đội đặc chủng, mang theo vợ cùng đến. Vợ chồng họ là bạn tốt của vợ chồng Phương Hải Triều. Cho nên lần này đến đây cũng là đúng lý hợp tình.
Cái mà Lâm Phi có chút ngoài ý muốn chính là Long Minh ít nhất đã là cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, một thân chân khí, tựa hồ như có một đám lửa thiêu đốt trong cơ thể ông ta. Khí thế rất bá đạo.
Không hổ là đích tôn của gia tộc hạt nhân Thiên Tự Hào. Trước kia hắn chưa từng biết có nhân vật như vậy. Trong Chiến Thần Bảng cũng không thấy đề tên. Thật sự là thâm tàng bất lộ.
Tóm lại, nhất thời, bệnh viện đã trở thành căn cứ của một đám nhân vật trọng yếu. Rất nhiều nhân viên y tế bình thường cũng không thể đến gần phòng phẫu thuật.
Trang Dũ và con trai Trang Diệc Huy và giáo sư Hàn Thiệu Phong đều đã chuẩn bị cẩn thận. Trang Diệc Phàm miệng đầy thuật ngữ y tế bắt tay vào giảng giải tình huống cụ thể.
Ánh mắt của Trang Diệc Phàm đều tập trung trên người Phương Nhã Nhu. Mà Lâm Phi đi theo Phương Nhã Nhu vào phòng phẫu thuật cũng đã trở thành cái gai trong mắt Trang Diệc Phàm.
- Nhã Nhu, chúng ta sắp kết hôn rồi. Em lại luôn mang theo tên bạn trai giả mạo Lâm Phi này rất không thích hợp. Các nhân vật quan trọng của thủ đô đều có mặt ở đây, người như hắn ở chỗ này chỉ sợ khiến cho các thành viên trong gia tộc không vui.
Ánh mắt Trang Diệc Phàm bất thiện nói.
Gã vừa nhắc đến Lâm Phi, không ít người có mặt đều vô tình hay cố ý liếc qua. Thậm chí có một số người tinh tường bối cảnh của Lâm Phi đều cảm thấy kinh ngạc. Trang Diệc Phàm có gan xua đuổi Lâm Phi sao?
Phương Nhã Nhu cau mày nói:
- Học trưởng, Lâm Phi là bạn của em. Ở đây cũng chẳng phải hội nghị gì. Anh ấy quan tâm đến cuộc phẫu thuật của mẹ tôi. Ở lại thì có gì không đúng?
- Anh là vị hôn phu của em. Yêu cầu này của anh, em cũng không thể đáp ứng sao?
Trang Diệc Phàm cũng không muốn có cái bóng đèn chướng mắt Lâm Phi ở đây.
Lúc này Lâm Phi đang đứng một góc cắt móc tay, liền buông bấm móng tay xuống, bước đến trước mặt Trang Diệc Phàm, nhếch miệng cười:
- Anh muốn tôi đi ra ngoài?
Trang Diệc Phàm ngạo nghễ ưỡn ngực:
- Đúng. Anh là bạn trai giả mạo của Nhã Nhu. Cô ấy bây giờ là vị hôn thê của tôi. Tôi có quyền bắt anh rời khỏi chỗ này. Thậm chí là cho người lôi anh đi. Nhưng tôi là người có văn hóa, sẽ không làm như vậy.
Hahaha!
Lâm Phi bật cười, ánh mắt quét mọi người đang có mặt ở đây, cuối cùng rơi xuống người Long Minh của Long gia:
- Đại công tử Long gia, người này bảo tôi đi ra ngoài, ngài cảm thấy như thế nào? Có phải tôi không xứng ở chỗ này?
Khuôn mặt hình chữ quốc của Long Minh hiện ra nụ cười hiền hậu:
- Trong thiên hạ, người có thể chi phối Vô Miện Chi Vương Tư Khải Nhĩ Phổ chỉ sợ không có mấy người. Cậu đương nhiên là có tư cách ở lại chỗ này.
Sắc mặt Trang Diệc Phàm trở nên mờ mịt. Đó là tên gì vậy? Nhìn biểu hiện của Long Minh, tựa hồ rất tôn trọng Lâm Phi.
Lâm Phi mỉm cười gật đầu:
- Tôi cảm thấy chính là như vậy. Vậy thì tôi ở lại đây thôi.
Nói xong, một chân Lâm Phi nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất.
Oành!
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch của lầu một bệnh viện phát ra tiếng nổ vang. Đá vụn vỡ toang, trực tiếp lõm sâu xuống ba thước.
Một chân của Lâm Phi giống như máy đóng cọc, dẫm nát cái hố.
Trang Diệc Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lâm Phi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Bao gồm cả Trang Dũ, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, lặng ngắt như tờ.
Lâm Phi cũng không nói nhiều, sau khi rút chân về, lập tức trở về một góc, cầm bấm móng tay từ từ….cắt móng tay tiếp.
Mặt Trang Diệc Phàm đỏ lên, nhưng cũng không dám phát hỏa. Sau khi vừa sợ vừa trừng mắt nhìn Lâm Phi vài lần, liền yên lặng lui ra ngoài, tạm thời không léo mặt vào phòng nữa.
Lúc Trang Diệc Phàm bước ra cửa, bên ngoài đúng lúc bước vào một người trung niên nước ngoài mặc áo khoác trắng, tóc tai loạn xì ngầu, giống như vừa mới tỉnh ngủ, trên tay còn cầm một ly café Starbucks, cứ như vậy mà nghênh ngang đi vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.