Nhưng biểu hiện và cách nói năng không chút sơ hở như vậy càng khiến Lâm Phi sinh nghi, bởi vì Liễu Cảnh Lam giống như một người hoàn toàn không có tính cách gì đặc biệt, luôn khéo đưa đẩy, không có khuyết điểm nào để người ta có thể nắm bắt. Người như vậy, nếu không phải là cố ý tạo ra, mà chỉ là tính cách tự nhiên thì quá mức kỳ lạ. Đương nhiên Lâm Phi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn biết nếu cứ tiếp tục hỏi như vậy, sẽ không có kết quả gì. Cúi đầu trầm ngâm một lát, khi Lâm Phi ngước mắt lên, trong mắt hắn đã tràn ngập sát khí. Bị ảnh hưởng bởi từ trường của Lâm Phi, trong nháy mắt, cả gian phòng từ hơn hai mươi độ, đã hạ xuống còn mười mấy độ. Dường như có một con quỷ ăn thịt người từ sau lưng Lâm Phi đột nhiên lao ra, giương nanh múa vuốt vồ lấy Liễu Cảnh Lam. Liễu Cảnh Lam thất kinh, như một con thỏ nhỏ run sợ, chỉ nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của hắn, đã vô cùng khiếp hãi. - Lâm...Lâm Phi...Anh...anh làm sao vậy?! Mặt Liễu Cảnh Lam không còn chút máu, muốn bỏ chạy, nhưng hai chân như đeo chì, không thể nhúc nhích. Lâm Phi nhếch miệng cười lạnh: - Năm mười bảy tuổi, ta đuổi theo mi gần ba tháng, nhưng không bắt được một chéo áo của mi, không nghĩ tới, đã cách nhiều năm, mi lại tự đưa mình tới cửa... - Mặc dù không biết tại sao mi giúp đỡ Victor, nhưng sự tồn tại của mi, thật sự là đã gây cho ta không ít phiền phức, may cho ta là, mi chưa kịp chạy... Lâm Phi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Cảnh Lam, chỉ cần cô ta có biểu hiện khác thường là hắn sẽ ra tay giết chết cô ta ngay, tuyệt đối không để đệ nhất cao thủ biến đổi khuôn mặt này có bất cứ cơ hội nào để chạy trốn. Nhưng trong mắt Liễu Cảnh Lam, ngoài vẻ sợ hãi và kinh hoảng, không có phản ứng nào khác. Lâm Phi ngừng lại một chút, chợt tức giận hét to: - Thiên Diện! Một tiếng quát này khiến đồ vật trên bàn trong phòng cũng rung động. (Hét lớn như vậy trong nhà người ta, không sợ bà mẹ nghe được sao?) Đồng thời, tay Lâm Phi vung lên, trong tay chợt hiện ra một con dao, chém về phía Liễu Cảnh Lam. Chỉ cần bị hắn chém trúng, cái đầu xinh đẹp của Liễu Cảnh Lam sẽ máu thịt bê bết, thê thảm không ai dám nhìn. Nhưng Liễu Cảnh Lam cũng không phản ứng, tốc độ của Lâm Phi quá nhanh, cô hầu như không nhận ra kịp, khi cô nhận ra thì Lâm Phi đã dừng tay... Tay Lâm Phi đã dừng ngay trước mặt cô gái, sau đó, một luồng kình khí mới thổi qua, làm mái tóc Liễu Cảnh Lam tung bay. Cô gái này...không kịp phản ứng, chứ đừng nó là phản kháng hoặc tránh né... Lâm Phi tin chắc, mơi vừa rồi mình thật sự nổi sát tâm, cũng dùng hết sức lực, nếu cô gái kia đúng là Thiên Diện, cô ta đã quyết định chịu chết, nhưng tuyệt đối không để bại lộ thân phận. Nhưng nếu Liễu Cảnh Lam không phải là Thiên Diện, thì mình sẽ trở thành kẻ giết con gái của Liễu Hồng Bân ngay trong nhà ông ta. Mặc dù trên tay hắn dính không ít máu người vô tội, nhưng hắn cũng không thể giết con gái của bạn khi chưa làm rõ ràng mọi việc, nếu hắn làm như vậy, hắn có khác gì tên điên khùng Victor? Thở dài, Lâm Phi thu lại khí thế uy hiếp, nhìn khuôn mặt đã sợ hãi đến sắp rơi lệ của Liễu Cảnh Lam, cười cười. - Cô đừng sợ, vừa rồi tôi chỉ đọc một lời thoại trong phim ảnh, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất giống, cho nên diễn một lượt...Ôi, có phải trông tôi hơi điên điên một chút, dọa cho cô bị hoảng sợ... - Là....là vậy sao? Liễu Cảnh Lam nửa tin nửa ngờ, không dám nói lớn. Lâm Phi bưng chén trà uống cạn, rồi đứng dậy, nói: - Tôi về trước, cô nói với ba mẹ cô giùm tôi. Hẹn gặp lại. Liễu Cảnh Lam ngơ ngác đứng dậy, vẫn còn gượng gạo lúng túng, đưa Lâm Phi ra cửa, tâm trạng bất định, cô quên cả nói những lời khách sáo như là mời Lâm Phi thường xuyên tới chơi v.v... Lâm Phi lên xe, nhìn dáng vẻ bối rối của Liễu Cảnh Lam qua kính chiếu hậu, đôi mày nhíu chặt. Có là hắn quá đa nghi, nếu Thiên Diện thà chết nhưng không để lộ, thì hắn cũng không có biện pháp nào để thăm dò. Lắc đầu, Lâm Phi lái xe về nhà. Sau khi Lâm Phi vừa đi được vài phút, trong phòng của Liễu Cảnh Lam ở lầu hai. Vẻ mặt Liễu Cảnh Lam không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng như trời đông giá buốt. Cô lấy ra một chiếc điện thoại đặc chế, bấm số của Victor. - Scarpe đã bắt đầu nghi ngờ tôi, thậm chí còn muốn giết tôi. Tôi không thể đóng vai này nữa. Liễu Cảnh Lam nói, giọng lạnh như băng. - Liễu tiểu thư...à không, Thiên Diện, bây giờ cô vẫn còn sống, cho thấy Scarpe không xác định được cô là Thiên Diện, đúng không? Victor cười trong điện thoại. - Đây là một cuộc đánh cược, tôi cá là hắn sẽ dừng tay vào giây phút cuối cùng. Tôi chắc chắn là hắn sợ giết lầm con gái của bạn, nếu như lúc nãy hắn thà giết lầm cũng không bỏ sót, bây giờ tôi đã là một cái xác không hồn rồi. Thiên Diện nói về sự sống chết của mình với vẻ hờ hững, như là chuyện của người khác: - Đêm nay tôi sẽ rời bỏ vai diễn này, nhớ giữ liên lạc, điều này sẽ không ảnh hưởng tới khả năng làm việc của tôi. Hãy nhớ, còn lại ba tháng, anh phải giao vật đó cho tôi. - Nếu ngài đã quyết định, đương nhiên tôi sẽ không ngăn trở. Yên tâm đi, tôi đã tra ra manh mối, chỉ cần chờ Scarpe biến mất trên thế giới này, sự hợp tác tốt đẹp của chúng ta cũng có thể kết thúc, cô có thể đạt được ý nguyện. - Tốt nhất là như vậy. Vừa dứt khoát cúp điện thoại, Liễu Cảnh Lam nghe có tiếng người lên cầu thang, là Vu Mai Mai. Trong mắt của cô lộ ra vẻ sắc lạnh, lời tạm biệt đối với “cha mẹ”, sẽ phải nói sớm hơn dự tính rồi. ... Tối hôm sau, ở tòa cao ốc Quốc tế Khuynh Thành, phòng làm việc của tổng giám đốc. Tô Ánh Tuyết mặc áo sơ mi trắng, quần soóc xanh đậm, già giặn mà lạnh lùng xinh đẹp ngồi trên ghế, lật xem một bản báo cáo hội nghị của trợ lý. Bởi vì không có Tô Tinh Nguyên, Tô Ánh Tuyết tiến hành điều chỉnh bộ phận quản lý cao cấp của công ty, đương nhiên có rất nhiều trợ lý và thư ký phải thay đổi vị trí. Trước khối lượng công việc tăng thêm, Tô Ánh Tuyết vừa tìm được một nữ thạc sĩ tốt nghiệp ở thủ đô, làm trợ lý thứ hai của mình. Cô trợ lý thấy sếp của mình đọc báo cáo, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng và khắc nghiệt, cảm thấy một áp lực mơ hồ và khó tả, cũng căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Bản báo cáo dài bảy tám trang, Tô Ánh Tuyết chỉ đọc đến trang thứ tư, đã gấp lại, xé ngay trước mặt nữ thạc sĩ kia. - Rẹt! Rẹt! Bản báo cáo hội nghị đã thành một mớ giấy vụn. Tô Ánh Tuyết ném mớ giấy trước bàn làm việc, mớ giấy bay đầy đất, theo từng mảnh giấy bay xuống, đầu nữ thạc sĩ càng cúi thấp. - Cô ngẩng đầu lên đi. Ánh mắt lạnh lùng, không chút tình cảm, Tô Ánh Tuyết ra lệnh. Nữ thạc sĩ run rẩy ngẩng lên, nhìn vị tổng giám đốc xinh đẹp, ít hơn cô hai tuổi, lại làm cô hết sức sợ hãi. - Tô tổng...Tôi...Tôi sẽ về viết lại... Tô Ánh Tuyết khẽ hừ một tiếng, lẳng lặng cầm lên một cây bút chì, lắc lắc. - Cô xem đây, đây là một cây bút chì không thể bình thường hơn. Nhưng một cây bút chì như thế này, có thể dùng để viết ra bốn mươi ngàn từ tiếng Anh, có thể vẽ ra một đường thẳng dài ít nhất ba mươi dặm Anh. - Cô là nữ thạc sĩ xuất thân từ một trường đại học nổi tiếng, nhưng trong mắt tôi, giá trị của cô còn không bằng chiếc bút chì này! (?) Tô Ánh Tuyết nói xong, ném chiếc bút chì dưới chân nữ thạc sĩ. Rốt cuộc cô nữ trợ lý không kiềm được nữa, nước mắt tuôn rơi. Cô cảm thấy vô cùng oan ức, mặc dù tiền lương ở Khuynh Thành cao hơn những công ty khác, nhưng cô cũng không muốn bị sỉ nhục như thế này. - Cô cảm thấy mình đã rất cố gắng, vất vả tăng ca, mới viết ra được bản báo cáo mà ngày mai tôi sẽ dùng trong hội nghị, tôi không nên nói cô không đáng giá một xu? - Rất xin lỗi, có lẽ tôi không có nhân tính, nhưng chỗ này của tôi không phải là nơi cung cấp “Súp gà cho tâm hồn”(1)! Tôi cần là cần một trợ lý, một trợ thủ luôn nghe theo mệnh lệnh của tôi, chứ không phải một sinh viên tài cao tới dạy cho tôi biết phải làm gì! Giọng lạnh như băng, Tô Ánh Tuyết chỉ vào mớ giấy vụn trên mặt đất, nói: - Tôi giao cho cô viết một bản báo cáo, bảo cô viết giống y phong cách và trình độ như bản báo cáo mẫu của tôi, nhưng cô đưa cho tôi cái quái gì? - Một bài nghị luận đầy những câu văn màu mè khoa trương của chính cô? Hay là cô còn chưa kết thúc trò chơi “Cô bé đến mọi nhà” (2)? - Tô tổng...tôi...tôi đã có gắng hết sức, tôi dựa vào mẫu của Tô tổng, tôi cảm thấy...đã bắt chước rất giống... Nữ trợ lý vừa khóc vừa giải thích. - Tôi muốn phải giống như đúc, chứ không phải chỉ rất giống! Ngay cả “giống y hệt” và “rất giống” mà cô cũng không phân biệt được sao? Cô muốn chứng tỏ là cô thông minh hơn tôi? Tô Ánh Tuyết tức giận đập bàn, đôi mắt đẹp tràn ngập sự nghiêm khắc: - Nếu cô không biết, thì sao chép, sao chép từng câu một cho tôi! Sao chép rồi sửa chữa lại! Tôi còn phải cầm tay dạy cô sao? Nữ thạc sĩ bụm miệng, rốt cuộc không kiềm được nữa, khóc òa lên. Tiếng ồn ào trong phòng hơi lớn, nên bên ngoài cũng nghe thấy. Trợ lý Trương Tĩnh vội bước vào, vừa nhìn đã biết đại khái chuyện gì xảy ra, liền kéo kéo nữ thạc sĩ kia: - Đừng khóc nữa! Cô tự cho là thông minh, mau về viết lại theo lời của Tô tổng đi! Nữ thạc sĩ buồn tủi gật đầu, ủ rũ rời đi. Văn phòng lại yên tĩnh, Trương Tĩnh thở dài nói: - Tô tổng, tâm trạng chị có vẻ không được tốt lắm, có phải trong người không được thoải mái không? Hay là hôm nay nghỉ sớm? (1) Súp gà cho tâm hồn: Bộ sách nổi tiếng thế giới Chicken Soup for the Soul của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansen. Bộ sách mang đến cho bạn đọc nhiều câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. (2) Đây là tên một game Trung Quốc, ở đó một thế giới mộng ảo ẩn giấu trong một chiếc hộp trang điểm, khi mở hộp trang điểm ra, xuất hiện một vườn trái cây, người chơi đóng vai một cô bé vui vẻ đến thăm mọi nhà...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]