Trừ phi tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma của hắn đã luyện thành đệ cửu trọng đại thành, trở thành vạn quỷ độc tôn thể, hắn thật sự có thể vừa đụng là bị vỡ nát xương tay. Nhưng cho nến nay thực lực của hắn đã bay vọt về chất, nên bàn tay chỉ đau nhức chứ không đến mức bị thương. Nhưng Hạ Chấn Đình vì không để xảy ra sự cố, quyết đoán tránh né cỗ sức mạnh này, bất đắc dĩ xoay người bay ngược ra hơn chục met, khó khăn lắm mới đứng vững được. Nhưng, chiêu Lệ Quỷ quấn thân này của y không phải chủ yếu dựa vào một chưởng này, những khô lâu Lệ Quỷ kia của y kỳ thực vốn đã có chứa trăm ngàn loại độc tố. Mặc dù chỉ là một loại biểu tượng của chân khí, nhưng đã thành công lượn lờ quanh cơ thể của Lâm Phi, khiến cơ thể Lâm Phi như bị bao bọc trong một cái kén khổng lồ màu đen. Chân khí bao hàm độc tố như độc trùng với vô số sợi tơ mỏng, bắt đầu thẩm thấu vào làn da Lâm Phi, tiến vào trong cơ thể hắn. Cảnh tượng này khiến người ta vô cùng sợ hãi, khiến Bạch Hân Nghiên và Vương Đại Vĩ đứng từ xa đều nghẹn họng, không dám nói lời nào. Lâm Phi cũng không ngờ rằng cỗ chân khí này lại có lực dính và lực thẩm thấu, nhưng đối với hắn, độc tố cơ hồ không phát huy hiệu quả, nên hắn cũng không quá để ý. Nhưng khi hắn dự định tiếp tục tiến công thì trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý niệm! Cắn nuốt! Có vẻ như xuất pháp từ một loại bản năng kỳ diệu, Lâm Phi cảm thấy những chân khí mang độc tốt này có thể biến thành một loại đồ ăn cho hắn nếm thử? Ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Lâm Phi lập tức há miệng ra, ánh vàng trong đồng tử của hắn bỗng ngun ngút! Một cỗ sức mạnh thần kỳ từ trong huyết mạch của hắn truyền ra, giống như bàn tay vô hình, bắt đầu kết tụ lại chân khí khói đen bao quanh cơ thể hắn! Hơn nữa trong bụng hắn xuất hiện một cỗ lực hút như nước xoáy, bắt đầu hút lấy chân khí. Những điều này đều xảy ra trong chớp mắt, mọi người chỉ nhìn thấy những chân khí đó ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ trong chốc lát, sau đó được Lâm Phi nuốt vào miệng! -Đây…đây là gì? Không chỉ có nhóm người Hạ Vô Ngưng sắc mặt giật mình, đến Hạ Chấn Đình cũng ngẩn người tại chỗ. Cảnh tượng này cơ bản không thể dùng võ cổ để giải thích, công pháp gì lại có thể ngưng tụ được chân khí, rồi nuốt vào như nuốt một món ăn? Lâm Phi cũng không nhanh nuốt, chỉ là đầu lưỡi cảm thấy nhão nhoét, nhưng khẳng định là không ngon chút nào. Sau khi chân khí Quỷ Sát bị nuốt vào bụng, hóa thành từng luồng nguyên khí, trở thành dinh dưỡng trong cơ thể hắn, một phần tẩm bổ nguyên khí, một phần tẩm bổ thân thể. Mặc dù hiện tại Lâm Phi không dám sử dụng nguyên khí, nhưng mỗi ngày tu vi nguyên khí vẫn tăng đều trong cơ thể hắn, chỉ là tu luyện nguyên khí cần thời gian dài, cho nên xu thế tăng trưởng khá bằng phẳng. Thông qua lần “Đột phát ý tưởng này”, Lâm Phi đã xác nhận một chuyện! Bản thân hắn gần đây không chịu sự khống chế bắn đầu trở nên tham lam, biến thành dạ dày khổng lồ, không phải là do cơ thể của hắn tạo thành, cơ thể chỉ là cường đại, không hề ảnh hưởng đến tính tình của bản thân hắn. Cái đứng sau bức màn thật sự ấy, là huyết mạch vốn dĩ có trong người hắn. Trước kia hắn bị sét đánh cháy thành than, nhưng vẫn giữ được một tia huyết mạch, tia huyết mạch này tuyệt đối không phải là của loài người, nếu không sẽ không sống sót khi bị sét đánh như vậy. Lần này xương thịt trong cơ thể mặc dù là mới, nhưng huyết mạch là cái vốn dĩ trong người hắn. Chỉ là huyết mạch này càng thêm thuần túy, gần như trở thành huyết mạch thần bí, cho nên một số chuyện trước kia bản thân hắn có thể khống chế, giờ đã trở nên đậm đặc, khó mà kìm nén được. Máu trong cơ thể hắn chắc chắn là có nguồn gốc từ cha mẹ hắn, Cố Thải Anh và Lâm Đại Hữu sao có thể cho hắn huyết mạch kỳ quặc như vậy? Lâm Phi không thể giải thích nổi, rốt cuộc huyết mạch thần bí này có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết? Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Phi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, những chuyện kỳ quái này, không phải logic bình thường có thể giải thích, hắn chỉ có thể đi từng bước một. Hiện tại cho thấy, trong huyết mạch của hắn, có đặc tính cắn nuốt, không chỉ là thức ăn bình thường sẽ được hấp thụ một cách nhanh chóng, mà đến chân khí của võ giả cũng có thể ăn. Hơn nữa, có vẻ như bởi vì “dinh dưỡng” của chân khí phong phú hơn, nên sau khi ăn vào đã hóa thành nguyên khí. Mặc dù chỉ là từng tia một, nhưng nguyên khí cũng không dễ dàng tích lũy, chỉ có thể ăn từng chút một. Lâm Phi lần nữa ngước mắt lên nhìn bộ dạng căng thẳng của Hạ Chấn Đình, trong hốc mắt đã lộ ra nụ cười tà tham lam, tên này đã giải phóng tất cả chân khí ra, để hắn ăn vào, nguyên khí của hắn có phải có thể lại tăng lên không ít không? Hoặc là bản thân hắn trực tiếp ăn cả người y? Hiệu quả sẽ… Đợi đã…” Lâm Phi đột nhiên cả kinh, sau lưng hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng kinh hoàng. Tại sao bản thân mình lại tự nhiên, vô cùng bình tĩnh mà sinh ra suy nghĩ tàn bạo như vậy? Dùng sức mạnh kỳ diệu trong huyết mạch để ăn sống một người? Mặc dù bản thân mình giết người vô số, nhưng trước kia cơ bản không có ý niệm biến thái tới cực điểm thế này. Hơn nữa mục đích nảy sinh ý niệm này không phải vì sinh tồn, vì tăng công lực cho bản thân, mà là “nếm thử mùi vị” ăn thịt một người? Lâm Phi cũng bắt đầu sợ hãi chính bản thân hắn, trở nên lạ lẫm với chính hắn. Rốt cuộc thì huyết mạch thần bí trong cơ thể hắn là người hay quỷ? Điều này sẽ khiến bản thân hắn biến thành một ác ma ăn thịt người triệt để hay sao? Âm thanh thần bí kia từng nói, bản thân mình cần thích ứng với thân thể mới này, lẽ nào y đã biết mình quay về sẽ muốn ăn thịt người? Những người có mặt đang cảm thấy khó hiểu, từ khi bắt đầu Lâm Phi cứ ở đó một mình nhíu mày suy tư, sau đó sắc mặt lại trở nên âm trầm bất định, có vẻ như đang nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ sợ hãi vậy. Hạ Chấn Đình cau mày, nghĩ thầm, hẳn là sau khi Lâm Phi ăn chân khí của mình, đã có phản ứng trúng độc. Vừa nghĩ tới đây, y đột nhiên lại ra tay lần nữa, quyết đoán đưa ra một chiêu số có lực sát thương lớn nhất trong tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma - Mãnh quỷ phệ tâm! Cơ thể của Hạ Chấn Đình như được bao bọc trong đầu lâu Lệ Quỷ màu xanh đen dữ tợn, một tay y thò về phía Lâm Phi, hóa thành một móng vuốt bạch cốt sắc bén rộng hơn mười xích. Trong tiếng gió rít, tiếng gào khóc thảm thiết, nơi có chân khí kịch độc Quỷ Sát đi qua, toàn bộ cỏ cây nơi đó sẽ héo rũ, trên mặt đất thậm chí còn tản phát ra mùi độc tố tanh hôi. Người của Hắc Long hội cũng không dám lại gần khu vực đánh nhau, một thân độc công của Hạ Chấn Đình cơ bản là chẳng phân biệt địch ta, sát thương toàn bộ. Thời cổ, Bồng Lai môn sở dĩ bị thiên gia phản cảm, một phần cũng là vì độc công của nó có thể sát thương hàng loạt quân nhân, điều này là uy hiếp lớn đối với quân đội. Hạ Chấn Đình thấy Lâm Phi cơ bản không phản ứng lại, trong lòng vui mừng, vốn tưởng là một trận ác chiến, nhưng độc công của mình xem ra tốt hơn một nước! Nhưng vào giây độc trảo bạch cốt hư ảo của y chạm vào ngực Lâm Phi, Lâm Phi lạnh lùng ngẩng đầu lên, con ngươi vàng trong mắt hắn là một loại điên cuồng đang cố gắng được đè nén. Hạ Chấn Đình nổi giận gầm lên một tiếng, vứt bỏ sợ hãi trong đầu, tóm lấy tim của Lâm Phi. - Bành! Một tiếng vang dội, ngón tay của Hạ Chấn Đình như đụng phải thép dây ngàn năm, cơ bản không có cảm giác đang đánh trên cơ thể người. - Cút! Lâm Phi không nhịn được mà nói ra một chữ, một chân quất lên, vừa vặn đá chúng bộ vị giữa hai chân Hạ Chấn Đình! Hạ Chấn Đình cảm nhận được ** bị xé rách, trong tiếng kêu gào thảm thiết, cơ thể bị một cỗ sức mạnh khổng lồ trực tiếp đạp bay lên trời! Y bị đá bay đi 30-40m, rồi nặng nề rơi phịch xuống đất. Người của Hắc Long hội đều ngây ra như phỗng? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao rõ ràng Hội trưởng đã đắc thủ, cuối cùng lại bị một cước đát bay trong nháy mắt như thế! Lâm Phi sải bước đến trước mặt Hạ Chấn Đình, Hạ Chấn Đình đã tái nhợt như người chết, cho dù toàn thân đâu đâu cũng có độc, nhưng dù sao cũng chỉ là một thân đầy độc tố chứ không phải là thân kim cương bất tử, đâu có chịu nổi bộ vị quan trọng của đàn ông bị Lâm Phi đá như vậy? - Uaaaaaa, không ngờ không bị tôi đá thành hai nửa, xem ra công pháp của ông cũng có chỗ quý. Lâm Phi gật đầu nói. Hạ Chấn Đình vốn đau đến mồ hôi lạnh ứa ra đầy mình, nghe câu này của Lâm Phi, suýt chút nữa thì ngất đi! Không ngờ tên này dự định đá mình thành hai nửa?Hạ Chấn Đình nghĩ. - Vì sao cậu không trúng độc? Hạ Chấn Đình không cam lòng hỏi. - Dùng độc có thể giết chết tôi, vậy không biết tôi đã chết mấy ngàn lần rồi. Lâm Phi cười nhạo nói: - Hỏi ông một lần cuối cùng, độc của Hạ Lâm Mỹ, ông có thuốc giải không? Hạ Chấn Đình lắc đầu: - Không có…tôi cơ bản không luyện chế Đoạn trường đan, đâu ra thuốc giải? - Như vậy à…vậy thì ông sống cũng không còn giá trị gì nữa rồi. Hơn nữa ông tuyệt hậu rồi, làm một thái giám cũng không có ý nghĩa gì, để tôi chấm dứt giúp ông nhé. Lâm Phi lạnh lùng cười. Người của Hắc Long hội đều thất kinh, Hạ Vô Ngưng bộ dạng định xông lên, nhưng lại rõ ràng rằng, đi lên cũng chỉ chịu chết mà thôi, nên chỉ có thể đứng đó lo lắng suông. Bà muốn thủ hạ của Hắc Long hội dùng chiến thuật biển người để cứu anh trưởng, nhưng đám người này ai nấy đều hoảng sợ, không ai dám bước lên trên nửa bước. Thậm chí rất nhiều đả thủ của Hắc Long hội đã thừa dịp chuồn đi. Tan đàn xẻ nghé, Hạ Chấn Đình bị đánh thành cẩu, nhóm tiểu lâu la này của y làm gì còn sức lực? - Lâm Phi! Lúc này Bạch Hân Nghiên xông đến, mắt ầng ậc nước, cầu khẩn nói: - Có thể để em tự tay giết ông ta hay không….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]