Lâm Phi nghe xong, không khỏi bật cười: - Sao, cô muốn sinh con cho tôi? - Không phải. Bạch Hân Nghiên tức giận nói: - Tôi chỉ đồng ý làm người phụ nữ của anh, sao có thể sinh con cho anh? Lâm Phi duỗi lưng, vẻ bất đắc dĩ tự giễu: - Yên tâm đi, cô không thể mang thai được….cơ thể của tôi có chút bệnh, tạm thời không thể khiến phụ nữ mang thai. Bạch Hân Nghiên nhíu mày, nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt kỳ quái, giọng điệu áy náy: - Thật sao…xin lỗi…tôi không biết anh…anh có bệnh ấy… Lâm Phi thiếu chút nữa thì lăn xuống đất, dở khóc dở cười đứng dậy, ngón tay chỉ vào trán Bạch Hân Nghiên: - Cô mẹ nó đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Không phải tôi không có năng lực đó, chỉ là trong cơ thể tôi có huyệt vị bị phong bế, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản. Đợi ngày nào đó tôi tìm được biện pháp phá giải, cô muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu. - Ồ…thì ra…là vậy à… Bạch Hân Nghiên gật đầu. Là “Dưa mới phá” nên trí tuệ còn chưa theo kịp, đợi khi định thần lại, nghĩ có vẻ không đúng, hai má đỏ ửng vỗ đùi Lâm Phi: - Tôi không nói muốn sinh, anh bảo sinh bao nhiêu cái gì! Lâm Phi cười ha hả, cảm thấy trêu đùa người phụ nữ này rất thú vị. Ở phương diện nam nữ, Bạch Hân Nghiên quả thật rất đơn thuần. Bởi quần áo tối qua đều ướt, Lâm Phi trực tiếp bảo nhân viên phục vụ khách sạn mua giúp họ hai bộ quần áo mới. Thay chiếc áo màu trắng mới toanh cùng chiếc váy ngắn ôm mông màu xanh da trời, Bạch Hân Nghiên đã lột xác từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Có vẻ Bạch Hân Nghiên rất ít khi mặc đồ gợi cảm như vậy, suýt chút nữa thì cô không nhận ra mình trong gương. Lâm Phi cảm thấy buồn cười, đứng ở phòng vệ sinh nói: - Cô cứ ngẩn người nữa là sẽ đi làm muộn đấy, sao, lại muốn tôi cùng cô thêm hai giờ đồng hồ nữa? Bạch Hân Nghiên cuống quít chạy ra ngoài, vừa cầm ví tiền chìa khóa các loại định ra ngoài thì sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô nói với vẻ mặt thành thật nói: - Đến khi nào thì anh nói cho tôi biết hung thủ và kẻ đứng sau giật dây giết cha tôi là ai? Lâm Phi sờ lên cằm, cười nói: - Cô muốn biết ngay bây giờ? - Tôi đã thực hiện điều kiện trao đổi giữa chúng ta rồi, hiện tại tôi là người phụ nữ của anh rồi, lẽ nào anh muốn đổi ý sao? Trong lòng Bạch Hân Nghiên có chút căng thẳng, cô không cảm thấy Lâm Phi sẽ lừa mình, nhưng không thể không sốt sắng. Lâm Phi lắc đầu: - Thực ra…nếu như nói thuần túy vì báo thù cho cha cô, cô đã hoàn thành bước đầu tiên. - Có ý gì? Bạch Hân Nghiên nhíu mày. - Còn nhớ rõ lần đó tôi dùng tay của cô để bóp cò giết chết bốn tên Huyết Nha kia không? Lâm Phi cười hỏi. Huyết Nha? Bạch Hân Nghiên nhớ lại chuyện lần đó, trong lòng không thoải mái, bỗng thất thanh nói: - Lẽ nào…năm đó là… - Không sai, lúc đầu đuổi giết cha cô chính là hai tên huyết nha, thuộc “Nha Vũ” của Long Thần điện, nhưng cụ thể ai chỉ huy bọn chúng đến, sau lưng lại có nguyên do gì, hôm nay tôi bắt đầu cho người điều tra. Lâm Phi nói. Khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên bỗng trắng bệch, khóe mắt bỗng lóng lánh, bước chân có chút không vững: - Anh…anh sớm biết…là Huyết Nha giết cha tôi…nên anh mới… Bạch Hân Nghiên nhìn Lâm Phi hỏi. Lâm Phi cũng không phủ nhận, mặc dù hôm đó hắn cũng có ý trêu đù Bạch Hân Nghiên, nhưng cũng là vì biết chuyện của Bạch Hân Nghiên năm đó, coi như thuận nước giong thuyền, cho Bạch Hân Nghiên một cơ hội tiêu diệt kẻ thù giết cha mình. Mặc dù bốn tên Huyết Nha đó không phải là hai tên Huyết Nha năm đó, nhưng có trời mới biết hai tên Huyết Nha đó còn sống hay không, ít nhất đó đều là người trong cùng một tổ chức. Bạch Hân Nghiên không khỏi cảm kích trong lòng, cũng coi như cô đã làm được chút chuyện cho người cha đã mất của mình, cũng may mắn Lâm Phi đã giúp cô, nếu không cô căn bản không có cách nào chế ngự được bất kỳ tên Huyết Nha nào. - Cảm ơn anh…đã nói với tôi những điều này. Cũng cảm ơn anh đã để tôi tự tay giết bọn chúng. Cuối cùng thì Bạch Hân Nghiên cũng an lòng không ít. Lâm Phi nói: - Có một điểm có thể xác nhận, người có thể sai khiến Huyết Nha đến giết cha cô chí ít cũng là cấp cao trong Long Thần điện. Với thực lực của cô, đến một tên Huyết Nha bình thường nhất cô cũng không thể trừ khử, cho nên, nếu cô muốn báo thù, tuyệt đối không phải một chốc một lát có thể thành công. - Tôi hiểu. Bạch Hân Nghiên hiểu rõ điểm này. Cô chủ động đi đến trước mặt Lâm Phi, đưa hay tay ra ôm lấy eo hắn. Lâm Phi ngẩn người, không ngờ cô gái này lại dựa vào ngực mình, như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn. - Thật ra…hôm đó anh ôm tôi chạy ra từ cục, giúp tôi tránh khỏi đạn súng, tôi đã cảm thấy…cảm giác an toàn anh mang lại cho mình….ấm áp như cha tôi vậy… - Giờ tôi đã hiểu vì sao tôi luôn muốn cãi nhau với anh, luôn muốn phản đối anh, không phải bởi vì tôi ghét anh..mà là…mà là tôi muốn anh quan tâm tôi hơn…dù chỉ là…mắng tôi vài câu…cũng hơn là dần quên tôi… Lâm Phi nghe giọng điệu ngượng ngùng của Bạch Hân Nghiên, khóe miệng nổi lên nụ cười tà, thò tay nâng mặt cô lên: - Bất kể điều cô nói là thật lòng hay vì nịnh nọt tôi, tôi cũng không để ý. Ít nhất thì cô đã có giác ngộ là người phụ nữ của tôi… - Yên tâm đi, tôi đồng ý tra giúp cô thì tôi sẽ giúp cô. Cô đã là người phụ nữ của tôi rồi, tôi sẽ bảo vệ cô không bị tổn thương, đương nhiên, cô cũng cần làm một số chuyện cho tôi. - Chuyện gì? Bạch Hân Nghiên si ngốc hỏi. Môi Lâm Phi sát lại gần tai Bạch Hân Nghiên, nhỏ giọng nói: - Sau này trên giường, kêu lớn một chút, tối qua cô kêu bé quá, không đủ kích thích, về nhà luyện nhiều vào, hoặc là lãnh giáo với mẹ cô chút, bà ấy hẳn là hiểu những điều này… Bạch Hân Nghiên chau mày, dùng sức vỗ ngực Lâm Phi: - Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy. Lâm Phi cười ha hả, đưa tay vỗ ** cô gái. Bạch Hân Nghiên hô to một tiếng, khuôn mặt kiều diễm ướt ái, hai con mắt tức giận trừng mắt với Lâm Phi. Lâm Phi không khách khí nhéo má cô, đôi môi đỏ mọng của Bạch Hân Nghiên không có cách nào khép lại. - Ai cho phép cô tùy tiện đánh đàn ông? Lần sau còn dám dùng lực đánh tôi như vậy tôi sẽ đánh cô đến lúc nào phát khóc thì thôi. Lâm Phi giọng điệu hung ác nói. Bạch Hân Nghiên nhìn vẻ nghiêm khắc trong mắt người đàn ông, những giọt nước mắt ủy khuất đảo quanh trong mắt, nhưng chỉ có thể im lặng nhắm mắt lại. Người đàn ông trước mặt cô này, có lúc ôn hòa như mặt trời buổi sớm, nhưng đảo mắt, lại biến thành cơn gió lạnh thấu xương tủy trong đêm đen. Cô không hiểu rốt cuộc hắn là người đàn ông thế nào, chỉ biết cô đã đặt cược cả đời này lên người hắn. Từ khách sạn đi ra ngoài, hai người trở về Cục cảnh sát, không ít nhân viên cảnh sát nhìn thấy mới sáng ra, Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên cùng đi vào Cục, không khỏi bàn tán xì xào sau lưng. Nhưng Bạch Hân Nghiên cũng không để ý những chuyện này, vốn cô không quá để ý đến thanh danh, muốn che giấu cũng không có khả năng nên mặc họ bàn tán. Lâm Phi cuối cùng cũng phát tiết xong, sau khi chia tay Tô Ánh Tuyết, cuộc sống của hắn lại trở về quỹ đạo bình thường, thu nhận một nữ cảnh sát xinh đẹp, cũng coi như một loại quyết tâm. Cuộc đời của hắn và cuộc đời của Tô Ánh Tuyết cơ bản không phải là đồng nhất. Hắn còn rất nhiều chuyện nguy hiểm cần làm, có trời mới biết tương lai sẽ ra sao, thứ xa xỉ như tình yêu, hắn không muốn nghĩ nhiều. Trở về xe, Lâm Phi rút điện thoại ra, lần trước hắn bảo Eva dò thông tin liên quan đến Victor và vật chất S, vẫn chưa thấy Eva báo cáo, hắn muốn biết tiến triển. - Chủ nhân. Eva nghe Lâm Phi hỏi, có chút căng thẳng: - Xin lỗi, tôi vẫn đang cố gắng tìm, LOOK cũng truyền về không ít tin tức, đang trong quá trình phân tích, nhưng sau khi Victor có vật chất V, đã làm suy yếu phạm vi dò xét của LOOK, chỉ có thể thông qua manh mối gián tiếp để phân tích. - Cái tôi muốn nghe là kết quả. Lâm Phi mất kiên nhẫn nói. Eva vội nói: - Hiện tại, chỉ biết hướng đi của Victor tuyệt đối không phải là châu Á, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, là ở Bắc Mỹ, nhưng không tìm thấy du thuyền của gã ở đó. Đợi gã lên bờ, chắc là có cơ hội nắm được nhiề thông tin liên quan hơn. - Thí nghiệm vật chất S, thông qua một số cảng xuất nhập nguyên liệu đặc thù và con đường vận chuyển, LOOK cho rằng họ đang tiến hành chỉnh hợp ở phía Tây Nam Hạ Quốc, nhưng chưa thu hẹp được phạm vi… Lâm Phi vỗ tay lái nói: - Hắc Long hội ở Hạ Quốc có được thể cải tạo vật chất S từ đâu, có đầu mối không? - Chủ nhân, người cải tạo của Hắc Long hội hẳn là “Vô Cấu giả” của “Nha Vũ”, là một nhánh bộ đội tử sĩ, số lượng ước tính trên dưới trăm người. Lần đó sở dĩ Hắc Long hội phái hai tên Vô Cấu giả của Nha Vũ đi giúp Thanh Phong đường bắt Vương Tử Tình, e là có liên quan đến Vương Thiệu Hoa, cha của Vương Tử Tình. - Có liên quan đến Vương Thiệu Hoa? Lâm Phi chau mày, xem ra sự tình không hề đơn giản. - Đúng vậy, tạm thời chỉ tra được có vậy. Vương Thiệu Hoa và Tập đoàn Thiên Trì cũng là trụ cột kinh tế của một trong ba cỗ xe ngựa Long Thần điện. Hoa gia của Tập đoàn Thiên Trì có vẻ gần hơn, tổng bộ của Tập đoàn Thiên Trì là ở tỉnh Giang… - Chỉ là, quan hệ cụ thể trong nội bộ, LOOK chưa đưa ra được giải đáp chính xác, bọn họ làm việc rất bí mật, rất nhiều nơi không có Camera, cũng không lưu tài liệu internet. Lâm Phi cười lạnh một tiếng, chuyện này xem ra càng ngày càng thú vị, con trai thứ hai của Vương gia, một trong bốn gia tộc Thiên Tự Hào, lại cấu kết với gia tộc tài chính trong thế giới ngầm Hạ Quốc. Không biết lão già tự xưng là khai quốc công huân cao quý của Vương gia kia có biết những chuyện này? Người đàn bà đê tiện đó có biết rằng chồng của bà ta suýt chút nữa đã giết chết con gái mình?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]