Cô nói bằng giọng lạnh nhạt: - Không phải với tư cách là vệ sĩ của tôi, mà là với tư cách là bạn trai tôi. - Gì cơ? Lâm Phi cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên, nghiêm túc của Tô Ánh Tuyết, quả thực tai hắn không có vấn đề gì. - Đừng nghĩ lệch lạc nữa, chỉ là bảo anh giả mạo thôi, cụ thể thế nào thì lên xe tôi sẽ nói kỹ với anh. Tô Ánh Tuyết đi vào thang máy trước nói. Vài phút sau, hai người cùng ngồi vào xe. Chiếc xe Bentley chạy ra khỏi chỗ đỗ xe, lao đi trên đường. Lâm Phi tiếp tục tay lái, biểu cảm có phần xoắn xuýt: - Tô tiểu thư, tôi đến làm vệ sĩ cho cô chứ không có trách nhiệm phải giả mạo bạn trai cô. Tô Ánh Tuyết tựa hồ có chủ ý, cầm máy tính bảng lên, mở phần tài liệu đã được chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy ra đưa cho Lâm Phi. - Anh nhìn cho rõ, đây là hợp đồng anh đã ký. Trong hợp đầu có điều khoản ghi rằng, bên A có quyền trong tình huống hợp pháp, yêu cầu bên B phối hợp thực hiện. Đây là anh tự mình ký. Nếu như anh không muốn không nhận được lương, đồng thời bồi thường tiền, vậy thì coi như tôi chưa từng nói gì. Dù sao không tìm anh tôi có thể tìm một người mẫu nam thích hợp đến đóng giả làm bạn trai mình. Cơ mặt Lâm Phi co rút, hợp đồng đáng chết này quả nhiên có vấn đề! Không nên nghĩ cô gái là quá thiện lương, coi như mình đã lên thuyền của hải tặc rồi. Nhưng đóng giả bạn trai, mình cũng không lỗ, còn được ăn một bữa tiệc lớn, cũng không có vấn đề gì. Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi không nói gì, khóe miệng khẽ rung lên, giọng nói trong vắt: - Đợi sau khi vào nhà hàng, anh phải đóng giả sao cho giống những cặp đôi yêu nhau bình thường khác, phải thể hiện rằng rất yêu tôi, tôi nói gì anh cũng phải đáp ứng, đừng loạn phát biểu ý kiến là được. Lâm Phi sắc mặt cổ quái, rất yêu cô ta? Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu cười khổ: - Yên tâm đi, cái này tôi hiểu, tôi sẽ không nói gì cả, chỉ cùng cô ăn cơm, bảo vệ sự an toàn cho cô.... Cô có yêu cầu thì không quá đáng quá thì cứ việc nói. - Thực ra rất đơn giản, anh chỉ cần làm hai việc thôi. Tô Ánh Tuyết dáng vẻ thoải mái nói. - Hai việc gì? - Việc thứ nhất, bất kể tôi hỏi gì, anh cũng phải nói “không sai”, “đúng đó”, “rất đồng tình”, nói chung là tán đồng. Việc thứ hai, bất kể là chuyện gì cũng không được lộ vẻ kinh ngạc, chỉ cần mỉm cười là được. Nói tóm lại là, hoặc là mỉm cười, hoặc là đồng ý với những lời tôi nói. Lâm Phi không nhịn được bật cười thành tiếng. Đây chẳng phải là giả ngốc hay sao. Nhưng quả thực hắn cũng rất hiếu kỳ, không biết người con gái này làm thế nào để lấy lại tình cảm của Mục phu nhân. Địa điểm dùng cơm là nhà hàng sang trọng bên bờ biển. Nhìn các xe đỗ bên ngoài ít nhất cũng hơn năm mươi vạn là đủ thấy mức chi phí ở đây. Dưới sự dẫn đường của người phục vụ nước Anh, Lâm Phi theo Tô Ánh Tuyết đến một gian phòng hướng ra biển. Khi đến trước cửa phòng, Tô Ánh Tuyết bỗng đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Lâm Phi, cơ thể dán vào hắn. Lâm Phi bỗng ngửi thấy mùi thơm trên người cô gái. Dù cách bởi lớp áo sơ mi nhưng hắn vẫn cảm nhận được da thịt mịn màng trên cánh tay cô. - Tổng giám đốc Tô, cái cô phải hy sinh cũng lớn đấy chứ. Lâm Phi có vẻ hưởng thụ nói. Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn hắn, cau mày nói: - Câm miệng, đừng nhiều lời. Anh quên việc tôi yêu cầu anh làm rồi sao? Lâm Phi hồi tưởng lại, hít một hơi thật sâu, không hỏi thêm nữa mà mỉm cười. Lúc này, Tô Ánh Tuyết mới gật gật đầu. Hai người giống như những cặp tình nhân ân ái khác, đi vào trong phòng. Giây phút cửa được mở ra, sắc mặt Tô Ánh Tuyết từ lạnh như băng bỗng nở ra một nục cười dịu hiền như hoa xuân nở, xinh đẹp không gì sánh được. Lâm Phi cũng rất kinh ngạc. Sao người con gái này lại trở mặt nhanh hơn lật sách thế này? Cô ôm cánh tay Lâm Phi, hai người bước vào trong phòng. Lúc này đã có một người phụ nữ trung niên mặc áo quần chỉnh tề ngồi trong đó. Mặc dù chăm sóc khá tốt nhưng nếp nhăn trên khóe mắt không che được tuổi tác. Người phụ nữ ngồi trong đó, yên lặng uống nước. Khi thấy Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi cùng nhau đi vào, người phụ nữ cười híp mắt rồi đứng dậy. - Tô tiểu thư, cháu đến rồi đấy à? Người phụ nữ cười hiền từ. Tô Ánh Tuyết có vẻ áy náy gật đầu, cười tủm tỉm: - Mục phu nhân, thật ngại quá, trên đường có chút kẹt xe. - Không sao, tôi cũng vừa tới không lâu, mau ngồi đi. Ồ, đây là Lâm tiên sinh, bạn trai mà Tô tiểu thư nói trong điện thoại đây à. Mục phu nhân nói. Quả nhiên! Trước khi đến, cô ta đã tính toán vai diễn đâu ra đấy! Lâm Phi mỉm cười có chút cứng nhắc. Tô Ánh Tuyết lại cười tươi như hoa, bộ dạng có chút thẹn thùng, như chim non quay đầu nhìn Lâm Phi: - Lâm Phi, anh không trách em ăn cơm trưa bàn chuyện làm ăn chứ? Lâm Phi vừa muốn nói “Tôi có thể từ chối sao” thì đột nhiên nghĩ đến rằng, mình chỉ có thể nói... - Không sao đâu, đương nhiên là anh đồng ý rồi. Lâm Phi mỉm cười nói ra vài chữ ngắn gọn. Mục phu nhân nghe thấy vậy, cười nói: - Không ngờ cô gái mạnh mẽ, trẻ trung như Tô tiểu thư đây lại rất quan tâm đến cảm giác của bạn trai. Người trẻ tuổi thật tốt, yêu rất nồng nhiệt. Tô Ánh Tuyết ngại ngùng cắn nhẹ đôi môi, có vẻ như con gái trong mối tình đầu e ấp bảo Lâm Phi cùng mình ngồi xuống. Rất nhanh sau đó, Tô Ánh Tuyết và Mục phu nhân đã cùng nhau trò chuyện rôm rả, khác hẳn với không khí khi nói chuyện với Lâm Phi trước đó. Tô Ánh Tuyết mà một cô gái biết tôn trọng người lớn, biết che miệng cười một cách thẹn thùng. Chốc chốc, cô lại quay sang hỏi Lâm Phi: - Phải không anh? Lâm Phi chỉ có thể nói... “Không sai” “đương nhiên”. Phải nói rằng, kỹ năng nói chuyện của Tô Ánh Tuyết luôn khiến cho mỗi lần Mục phu nhân muốn hỏi Lâm Phi đều bị cứng họng, chỉ có thể tiếp tục nói với Tô Ánh Tuyết, nhưng càng không thể hiện Lâm Phi không tham gia vào cuộc nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ làm người ta có cảm giác rằng Lâm Phi là người không nói nhiều. May mà Lâm Phi cũng không quá nhàm chán. Tô Ánh Tuyết gọi bít tết bò đủ phân lượng, để một mình Lâm Phi ngồi bên cạnh lặng lẽ cắt rồi ăn từng miếng lớn, chốc chốc lại uống rượu nho Bordeaux. Nhưng Tô Ánh Tuyết lại không làm thế nào để ăn được. Cô và Mục phu nhân tán gẫu xong lại bàn đến chuyện làm ăn. Như Trương Tĩnh trước đó từng đề cập qua rằng, Mục phu nhân có dự định ra nước ngoài định cư, bắt đầu cuộc sống dưỡng lão thanh nhàn. Bà dự định đem bán “Tư Noãn Hôn Khánh” bao gồm cả công ty áo cưới do mình và chồng cùng sáng lập trước đó. Tô Ánh Tuyết muốn mua lại toàn bộ tài sản của Mục phu nhân, nhưng do Mục phụ nhân lại có ý bán công ty của mình cho đối thủ của Khuynh Thành Quốc Tế là Tinh Cẩn Phục Mậu. Dù gì, Khuynh Thành Quốc tế của Tô Ánh Tuyết gần đây tiếng tăm sụt giảm, Tô Ánh Tuyết lại bị người trong giới truyền thông nói là Tổng giám đốc có lòng dạ hiểm độc. Mục phu nhân phải có trách nhiệm với nhân viên của mình nên không dám bán cho Khuynh Thành. Nói đến vấn đề trọng tâm, Mục phu nhân đã biểu lộ thái độ rõ ràng. Mặc dù bà và Tô Ánh Tuyết nói chuyện tương đối vui vẻ, song vẫn không có ý định hồi tâm chuyển ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]