*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Cao Vũ Sanh quay đầu lại, không nói một lời nhìn Địch Thần. Vừa nhìn qua, con ngươi lúc sáng lúc tối bỗng nhiên như đong đầy nước mắt, nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả. Giống như là đã tủi thân rất nhiều, ảo ảnh xuất hiện trong nháy mắt.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt Địch Thần, đúng thật là muốn lấy mạng của anh. Khi còn bé anh đã không nhìn nổi bộ dáng Thiên Tứ khóc.
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận." Cao Vũ Sanh rũ mắt, giọng nói có chút khàn.
"Anh cứ nghĩ là em trưởng thành rồi, không cần anh nữa." Địch Thần thở dài, thật hối hận lúc trước tự cho là đúng. Vốn anh cũng dự định hôm nay sẽ nói cho hắn biết, nhưng lúc này nói ra lại như giấu đầu lòi đuôi, không có cách nào lên tiếng cả.
Cao Vũ Sanh nhìn anh, không nói một lời.
"Là ca ca không tốt, đừng giận nữa được không." Địch Thần nắm cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, dùng giọng dỗ con nít dỗ hắn, cố ý xích lại gần mặt hắn, "Có được không?"
Thư ký Trịnh cùng đến để sắp xếp mấy chuyện lặt vặt, cầm đồ gì đó tổ chương trình đưa chạy đến, một tiếng "Cao tổng" mắc ở trong cổ họng, suýt nữa là té ngã. Trịnh Kinh sợ chết khiếp chui vào một góc, sờ sờ quả tim sắp vọt ra ngoài. Là thư ký riêng, cuối cùng cậu cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318798/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.