Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Phương Sơ Dương bị hành vi mất mặt của Địch Thần làm cho hoảng sợ, vô cùng muốn giả vờ không quen biết anh. Nhưng đồng nghiệp tổ tuyên truyền lại quen Địch Thần, vừa nghe vừa cố gắng nín cười, nếu không tha người này đi thì sau này Phương Sơ Dương sẽ không còn cách nào lăn lộn ở đơn vị này nữa.
"Sao anh có việc lại không gọi tôi? Chạy vào đại sảnh khóc tang làm gì hả!"
"Nói cho chú thì có ích gì không? Chú có nguyên tắc cảnh sát nhân dân gì gì đó, chắc chắn sẽ không chịu lạm dụng chức quyền vì anh em đang chịu khổ." Địch Thần bĩu môi, vẻ mặt không tin.
"Uây, tôi cũng chẳng biết hình tượng của tôi trong lòng anh vĩ đại thế đấy."
"Đương nhiên rồi."
Phương Sơ Dương bị anh chọc cười: "Vậy tôi đây không giữ gìn cương trực công chính thật đúng là có lỗi với phần tin tưởng này, vốn còn tính tiết lộ chút xíu chuyện của Tiếu Dao cho anh."
"Ây ây." Địch Thần kéo Phương Sơ Dương xoay người muốn chạy, "Vừa nãy gạt chú đó, hình tượng của chú trong lòng anh mãi là đi ăn trộm bị cha chú đánh khóc. Chú chẳng phải thứ tốt lành gì, ném đến cổ đại chính là bộ khoái nha môn nịnh trên hiếp dưới, miệng đầy gió lồng lộng..."
"Câm miệng!" Phương Sơ Dương bị anh làm tức đến muốn hôn mê, chắc chắn sẽ có ngày mình oanh oanh liệt liệt bị Địch Thần làm cho xuất huyết não.
Địch Thần làm động tác kéo khoá miệng, chăm chú lắng nghe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318778/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.