Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Ai da, bên trong không có gì mà." Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, tìm chìa khoá mở cửa ra.
Cầu thang tối om nối thẳng đến tầng một, lúc mới mở ra thì mùi ẩm ướt mốc meo phả vào mặt trong nháy mắt. Dọc theo đường mở đèn lên, phía dưới đúng là một nhà kho, có rất nhiều giường hai tầng cũ để ở đó. Khung giường làm bằng sắt, mặt trên thì lót gỗ, không có bất kỳ đệm chăn gì. Xung quanh có mấy đồ vớ vẩn, bảng thông báo quá hạn, bàn bị hư, dụng cụ thể thao bị hư đến độ không thể hư thêm, càng nhiều hơn chính là mấy đống quần áo cũ.
"Sẽ có người gửi quần áo cũ đến vào thời gian mùa đông hàng năm. Có cái có thể dùng được, nhưng hầu hết đều là những bộ đồ hư đến không thể mặc nữa được gửi đến. Bọn nhỏ không thể nào mặc được, lại không thể gửi trả lại, cũng chỉ có thể chất đống ở đây." Người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh chỉ vào đống quần áo cũ, bắt đầu lải nhải.
Phương Sơ Dương không nghe bà ta, dẫn Tiểu Trương đến lật đống quần áo lên. Trong đống quần áo cũ cũng có thể giấu được người, hai người cảnh sát kia cũng lại tìm giúp. Không có gì ngoài những bộ quần áo này cả, kho hàng này có thể nói là liếc mắt là nhìn trọn, không thể còn chỗ nào giấu người được.
Không lẽ là Địch Thần nghe nhầm? Phương Sơ Dương nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy được một cái gì đó có màu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318754/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.