Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Xác nhận trong phòng này ngoại trừ mấy đứa bé ra thì không còn có ai khác, Trần Chiếu Huy kê một miếng nhựa vào dùng làm một tấm rèm cửa che sáng nhân tạo, Phương Sơ Dương thì "cạch" một tiếng mở đèn trong phòng lên. Mấy đứa bé nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, sau khi Trần Chiếu Huy thấy rõ bộ dáng của mấy bé thì suýt nữa cầm không vững tấm bọt nhựa, đúng là những đứa trẻ bị mất tích!
Ba đứa bé ăn mặc xem như là gọn gàng, chắc là mới vừa ngủ, khi nghe thấy tiếng động thì mới trốn vào góc phòng. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà không có vết thương, liếc mắt là có thể nhận ra —— đó là Dao Dao và đứa bé mất tích ở phố thương mại Kim Hâm. Bọn họ không nhận ra một bé gái khác, nhưng chắc là cũng bị bắt cóc đến đây.
Địch Thần bước nhanh đi đến trấn an mấy đứa bé: "Xuỵt, đừng sợ, các chú không phải là người xấu." Mặc dù là thầy giáo nhà trẻ có kinh nghiệm phong phú, cũng không có cách nào có thể trấn an được mấy đứa bé đang sợ hãi quá mức trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng ít nhất thì giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng cũng có thể đảm bảo cho các bé không bị hoảng sợ lần nữa.
Tụi nhỏ từ từ mở mắt ra, sợ hãi nhìn sang. Dao Dao ngớ người một chút, không thể tin được xoa xoa mắt: "Thầy Địch?"
"Là thầy, đừng sợ." Địch Thần ngồi xổm xuống chìa tay ra với Dao Dao.
"Thầy Địch! Hu..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318750/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.