Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Đội trưởng, là em..." Tiểu Trần nói được một nửa, bỗng nhiên bị đội trưởng Phạm cắt lời.

Đội trưởng Phạm cầm chứng nhận cảnh sát lên, nhướng mày nháy mắt ra hiệu với Phương Sơ Dương, xoay người đi vào phòng một căn phòng riêng. Phương Sơ Dương kéo cổ áo của Tiểu Trần, dắt theo vào, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Địch Thần tò mò thò đầu vào nhìn, nóng lòng muốn đi nghe trộm, bị Cao Vũ Sanh lôi ra ngoài hóng gió.

"Nói đi, có chuyện gì xảy ra?" Đội trưởng Phạm ném chứng nhận cảnh sát của Tiểu Trần lên bàn, khoanh tay hỏi cậu.

Phương Sơ Dương thả cổ áo của Trần Chiếu Huy ra, gắt gao nhìn chằm chằm mặt hắn.

Trần Chiếu Huy dùng mu bàn tay hung hăng lau mắt, hít mũi một cái nói: "Là do em tiết lộ hành động, nên mới khiến cho lần lục soát đầu tiên ở cô nhi viện bị thất bại."

"Tại sao?" Giọng nói đè nén khàn khàn, từ trong cổ họng của Phương Sơ Dương chạy ra ngoài, bị hàm răng cắn thật chặt làm cho vụn vỡ thành những mảnh nhỏ.

"Khi còn bé em được lão viện trưởng nuôi lớn, nên có cảm tình với cô nhi viện này." Trần Chiếu Huy cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn chân. Phương Sơ Dương biết chuyện này, khi hai người bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở Chu Trại lần trước, Tiểu Trần còn vô cùng kiêu ngạo chỉ cho hắn nhìn danh sách quyên tiền. Cứ tưởng rằng Tiểu Trần thẳng thắn vô tư như thế thì không thể nào trở thành nội gián được.

Lúc Lộ Trường Hoa tiếp nhận cô nhi viện thì Trần Chiếu Huy đã thành niên, nên đã sớm rời khỏi chăm sóc của cô nhi viện, tự mình vừa đi làm vừa đi học, biết Lộ Trường Hoa cũng là do quan biết từ lão viện trưởng. Sau đó đến lúc hắn đi làm thì thường xuyên quyên tiền cho cô nhi viện, từ đó mới trở nên quen thuộc.

"Ăn mặc ở cô nhi viện căn bản là không có vấn đề, quyên tiền chủ yếu cũng là để ủng hộ thôi, giúp mấy đứa bé mua một ít đồ dùng chung này nọ. Có thể mua một đồ gì đó cụ thể, hoặc là giúp một ai đó. Em đã từng giúp một cô bé rất thích múa..." Bình thường Trần Thành Thật rất ít nói nhiều như thế, những chuyện chưa bao giờ nói với người khác, khi nói ra cũng không có gì phập phồng, chính là bình dị, giản đơn rõ ràng.

Cô bé kia rất khoẻ mạnh, nhưng không có người nhận nuôi, bởi vì bé là một trong những đứa bé bị bắt cóc rồi được cứu ra, là bị chính cha mẹ ruột của mình bán đi. Cha mẹ vẫn còn sống, không thể nào được nhận nuôi, chỉ có thể ở trong cô nhi viện. Cô bé luôn vịn hàng rào nhìn ra bên ngoài, hỏi Trần Chiếu Huy lúc nào mới có người dắt bé về nhà.

Bỗng nhiên có một ngày, cô bé được một đôi vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi, vô cùng vui vẻ. Lộ Trường Hoa bí mật nói cho cậu biết, là dùng một ít thủ tục không hợp pháp: "Việc này là phạm pháp, cậu cũng biết đấy. Nhưng mà đứa bé này tội nghiệp quá, gia đình mới là môi trường trưởng thành tốt nhất."

Lúc đầu Trần Chiếu Huy rất tức giận, là một cảnh sát chính trực, không thể nào chịu được bất cứ chuyện phạm pháp gì, yêu cầu Lộ Trường Hoa phải dừng loại hành vi này lại. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu xin của cô bé thì hắn lại không biết phải làm sao cả.

"Anh Tiểu Trần, xin anh đừng tố cáo cha Lộ mà. Hai vợ chồng đó là diễn viên múa ba-lê, nếu theo bọn họ thì em có thể múa ba-lê cả đời."

Tình thương của cha mẹ, môi trường thế gia đầy đủ, đây không phải là chuyện mà một đôi giày múa ba-lê do anh cảnh sát quyên tặng có thể thay thế được. Trần Chiếu Huy vừa mới bước chân vào xã hội do dự, một đứa bé không bao giờ có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình, chính bản thân mình thật sự có tư cách đoạt mất đi cơ hội có được cha mẹ nuôi của bé sao?

Tuy chuyện này là phạm pháp, nhưng nó chính là may mắn lớn lao đối với cô bé.

Trần Chiếu Huy lựa chọn im lặng.

"Ngày đó muốn đột kích kiểm tra, em tưởng là mọi người nghĩ sai rồi, nói chuyện mấy đứa bé bị xem thành trẻ em bị bắt cóc cho Lộ Trường Hoa." Tiểu Trần từ từ ngồi xổm xuống, dùng hai tay che mặt.

Phương Sơ Dương nghĩ lại mà sợ, xoa đầu, lúc đó hắn còn nghĩ là Tiểu Trần rất đáng tin nên mới có thể dẫn theo cùng đi cứu người: "Lúc chúng ta leo tường đi vào thì sao cậu không khuyên?"

Chẳng những không khuyên, hắn còn thành thành thật thật cứu mấy đứa bé ra, thậm chí lúc bị tên say rượu tông vào xe thì cũng muốn lao ra liều mạng để tranh thủ thời gian.

"Bởi vì đội phó đưa kẹp tóc cho em nhìn." Tiểu Trần ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, "Kẹp tóc đó là của Dao Dao!" Vì tìm những đứa trẻ mất tích, ngày nào hắn cũng liên tục coi đi coi lại những tấm hình phụ huynh đưa để nghiên cứu, nhớ rõ ràng từng chi tiết, chính là hy vọng nếu có gặp ở trên đường thì cũng có thể liếc mắt là nhận ra được.

Trần Chiếu Huy lấy điện thoại ra, mở tấm hình mẹ Dao Dao cung cấp, chiếc kẹp tóc nơ bướm hồng nhạt trong hình giống y như đúc với chiếc Phương Sơ Dương nhặt được. Tấm hình này không phải tấm hình ở trên thông báo tìm người, mà là một trong trong hai mươi mấy tấm sinh hoạt hàng ngày được mẹ Dao Dao đưa riêng cho cảnh sát.

Trong phòng lập tức im lặng.

"Cậu chỉ mật báo lần đó?" Phương Sơ Dương lạnh giọng hỏi.

"Chỉ có lần đó thôi, em thề." Trần Chiếu Huy đứng lên, ba ngón hướng lên trời.

"Lúc trước cho dù cô nhi viện gặp chuyện không may, thì cũng chưa thuộc về phần mà cục công an thành phố quản." Đội trưởng Phạm thản nhiên nói một câu, xem như là gián tiếp chứng minh rằng trước đó Tiểu Trần không có mật báo, dù sao cũng không có cơ hội đó.

"Vậy sáng hôm nay thì sao?" Phương Sơ Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn.

Trần Chiếu Huy bị giá rét trong mắt đội phó cóng đến rúm lại, vừa tuyệt vọng lại tức giận lớn tiếng trả lời: "Lúc em biết ông ta lừa bán trẻ em thì lại còn mật báo cho ông ta à, như thế em còn là người nữa sao?"

"Em biết ông ta còn có một bất động sản khác." Dường như Trần Chiếu Huy mới nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói.

"Bất động sản nào?" Đội trưởng Phạm lập tức đứng thẳng người.

"Có một căn nhà là của lão viện trưởng để lại cho Lộ Trường Hoa sau khi qua đời. Căn nhà kia là một căn phòng thuê kiểu cũ, có quyền tài sản nên không thể chuyển nhượng được, cho nên nó vẫn đứng tên của lão viện trưởng." Trần Chiếu Huy càng nói càng trôi chảy, chuyện sắp quên mất chợt rõ ràng.

Phương Sơ Dương: "Ở đâu?"

"Khu Quáng Nghiệp Gia Chúc Viện, số nhà 3..." Tiểu Trần dừng một chút, cẩn thận nhớ lại căn nhà chỉ đi tới một lần, "Số nhà 3 tầng 4 phía Tây."

"Cậu chắc chắn?" Nghe tới địa chỉ này, Phương Sơ Dương cực kỳ kinh ngạc.

"Bảng hiệu lầu bốn kia chỉ có một nửa nên em có ấn tượng với đó. Lúc đó là một buổi chiều, trong phòng có nắng chiều chiếu vào." Tiểu Trần nói hết chi tiết trong trí nhớ ra, để tiện có bằng chứng, "Nhưng mà cũng nhiều năm thế rồi, cũng có thể là nhớ sai, nhưng khu Quáng Nghiệp Gia Chúc Viện thì không sai được."

"Lập tức tập hợp đi bắt người, hai người các cậu cũng đi hết." Đội trưởng Phạm lập tức quyết định, lấy chứng nhận cảnh sát của Tiểu Trần cất vào túi, "Về chuyện của Trần Chiếu Huy thì trở lại hẵng nói."

"Dạ!" Hai người cùng lên tiếng đồng ý, Tiểu Trần dùng tay áo lau sạch sẽ nước mắt, xoay người đi chuẩn bị.

Phương Sơ Dương không nói gì nữa, nhanh chóng đi ra ngoài, tìm được Địch Thần đang ngồi chen chúc nói chuyện to nhỏ với Cao Vũ Sanh ở ghế chờ bên ngoài: "Anh còn nhớ rõ nhà của Thiên Tứ là ở số nhà mấy lầu mấy không?"

"Số nhà 3 lầu 4 phía Tây." Địch Thần đáp đến cực kỳ trôi chảy.

"Nhà gì của em?" Cao Vũ Sanh hơi nhíu mày.

Phương Sơ Dương kéo Địch Thần dậy, nhỏ giọng nói: "Anh chắc chắn là số nhà 3 lầu 4 phía Tây, khu Quáng Nghiệp Gia Chúc Viện, đúng không?"

Địch Thần gật đầu: "Đúng thế, sao anh có thể nhớ sai được chứ."

Phương Sơ Dương lại hỏi Cao Vũ Sanh: "Khi còn bé cậu dời đi thì căn nhà của mẹ cậu để lại cho ai?"

"Căn nhà?" Trên mặt Cao Vũ Sanh có mê mang trong nháy mắt.

Địch Thần nhìn ra có chỗ nào không đúng, thử thăm dò hỏi: "Em không nhớ à?" Căn nhà kia chính là nơi mà bọn họ đã ở với dì Diệp khi mới từ núi trở về. Lúc đó Thiên Tứ đã nhớ được nhiều, ngay cả chuyện trong núi cũng nhớ thì sao có thể quên căn nhà kia được?

Cao Vũ Sanh mím môi, không trả lời vấn đề này: "Căn nhà đó sao thế? Có quan hệ gì với vụ án này à?"

Địch Thần nhìn hắn, quay đầu nói với Phương Sơ Dương: "Trước đó thì anh không biết căn nhà là của ai. Mấy năm trước thì có một ông lão ở đó, nhưng ông ấy không biết dì Diệp, mấy năm gần đây thì cũng không thấy có ai."

Phương Sơ Dương từ từ hít vào một hơi: "Anh có biết tên của lão viện trưởng của cô nhi viện Cao Viễn là gì không?"

Địch Thần sững sờ một chút, anh đúng thật là không để ý.

Cao Vũ Sanh: "Diệp Phùng Thu."

Địch Thần hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Cao Vũ Sanh nói chuyện bình tĩnh, hoảng hốt hiểu ra cái gì, lại chứng thực nhìn về phía Phương Sơ Dương: "Căn nhà đó?"

Vừa đúng lúc này, đội trưởng Phạm đã sắp xếp xong mang theo Tiểu Trần và hai đồng nghiệp khác đi đến, ý nói Phương Sơ Dương lên xe.

"Anh cũng đi theo đi, không phải anh cũng quen biết với người ở chỗ đó sao? Có thể giúp được một tay." Phương Sơ Dương không kịp giải thích, vội vã nói xong thì nhảy lên xe.

/Hết chương 65/

Cực Phẩm: Chương sau có đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.