Từ đầu đến cuối? Đầu là từ lúc nào, cuối là cuối tới đâu?
Địch Thần ngây người: "Chú nghĩ tranh đấu trong gia đình giàu có nhà bọn họ là do Cao Vũ Sanh dựng lên, cố ý khiến cho em trai mình mắc câu để có thể xử tên đó?"
"Ừ." Phương Sơ Dương gật đầu.
"Ừ cái đầu chú ấy." Địch Thần giơ tay lên đánh đầu hắn, "Đã nói chú đọc ít mấy truyện tổng tài bá đạo gì đó đi, nghĩ bậy gì không."
"Tôi đã thấy chuyện còn khoa trương hơn hẳn trong truyện." Phương Sơ Dương thấy Địch Thần không tin, không khỏi nhấn mạnh giọng hơn, "Cao Vũ Sanh không phải là đứa nhóc ngây thơ trong lòng anh đâu."
Nếu như đúng là Cao Vũ Sanh biết hết từ lúc ban đầu, như thế thì chuyện Địch Thần bị cuốn vào mọi chuyện cũng hoàn toàn là tính toán của hắn. Mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ có liên quan đến Địch Thần khi không lại bị bắt cóc, dính vào vụ án lừa bán. Lúc việc điều tra lọt vào giai đoạn khó khăn thì hắn lại dẫn Địch Thần tới cô nhi viện Cao Viễn. Người bạn người Mỹ của hắn lại cũng muốn mua đứa nhỏ ở Cao Viễn. Cuối cùng, từ lúc phá án và bắt giam đến giờ, thì còn dính dáng đến cậu em trai cùng cha khác mẹ có quan hệ chẳng tốt gì.
Có quá nhiều sự trùng hợp, cái này không thể nào không khiến người ta nghi ngờ được.
Phương Sơ Dương có lý do tin tưởng, không cần biết là xuất phát từ lòng tốt hay là tư lợi, thì Cao Vũ Sanh cũng đóng một vai trò quan trọng trong cả vụ án này. Dù sao hắn cũng là một người có thể lợi dụng người thích mình để nghe trộm thu thập chứng cứ, chuyện lợi dụng Địch Thần để làm màn che thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Địch Thần càng nghe phân tích của hắn thì lại càng tức giận: "Thiên Tứ không phải là người như thế, em ấy không thể nào vì để gài em trai mình mà đi thuê người mua mười đứa bé được!"
Anh là người rõ ràng nhất Cao Vũ Sanh căm ghét bọn buôn người đến cỡ nào. Nếu như luật pháp cho phép, Cao tổng chỉ hận không thể đánh dấu vị trí của từng tên buôn người lên bản đồ.
Phương Sơ Dương nói: "Anh hiểu cậu ta chừng nào, anh có biết mấy năm nay cậu ta sống làm sao không?"
Địch Thần: "Đương nhiên là anh biết."
"Anh biết cái đếch gì." Phương Sơ Dương nhìn cái bộ dáng bị ma quỷ ám ảnh của anh em nhà mình liền nổi khùng, "Anh mới nhận lại cậu ta được mấy tháng, coi chừng bị người ta bán rồi mà còn thay người ta đếm tiền!"
Hai người trừng nhau một lát.
Bỗng nhiên, Địch Thần chớp mắt, chợt chịu thua như chơi trò người gỗ, nói cho có lệ: "Được rồi, chú nói đúng."
"..."
"Bán thì bán đi, anh cũng đồng ý."
Giờ phút này cậu cả Phương vô cùng muốn thanh lý môn hộ thay cho Địch Kiến Quốc: "Cậu ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?"
Địch Thần nhe răng: "Ha ha, giỡn thôi."
"Vậy thì còn được."
"Chắc chắn Thiên Tứ nhà chúng ta sẽ không làm chuyện như thế!"
"..." Vẫn cứ thanh lý môn hộ thôi.
Phương Sơ Dương giơ tay lên níu cổ áo của Địch Thần, kéo người đến chân tường, cắn răng một lát, nhỏ giọng hỏi: "Anh với cậu ta, hai người có phải là..."
"Hai người tụi anh làm sao?" Địch Thần không hiểu lắm.
Muốn nói nhưng lại dường như khó có thể mở miệng, Phương Sơ Dương nghẹn một lát, nhưng bằng bất cứ giá nào thì cũng phải nói ra: "Có phải đang yêu nhau không?"
"..."
"..."
Địch Thần đẩy hắn ra, kích động đến suýt nữa là nhảy dựng lên: "Đệch mợ, sao suy nghĩ của chú lại có thể xấu xa như thế, đây chính là Tiểu Thiên Tứ đó!"
"Tiểu Thiên Tứ? Móc ra còn to hơn anh!"
"Cút, chắc chắn của ông đây là to nhất."
"... Ai mẹ nó thảo luận cái này với anh!" Phương Sơ Dương cảm thấy mình có thể chết ngay tại chỗ, chỉ thiếu thời gian của một câu nói nữa thôi.
Cũng may mà có quần chúng nhiệt tình đến cứu cảnh sát Phương chính trực, một chiếc xe hạng sang từ từ dừng trước cổng đội hình cảnh, một đôi giày cao gót màu đỏ bước ra ngoài. Mẹ kế nhà họ Cao với khuôn mặt u sầu dẫn theo một luật sư sơ vin giày da, hung hăng bước xuống xe.
Khi nhìn thấy Địch Thần thì vô cùng ngoài ý muốn: "Cậu không phải là vệ sĩ của Cao Vũ Sanh à, sao lại ở đây?"
Địch Thần không nghĩ đến mới lướt qua mà đã được mẹ kế nhớ mặt như thế, thuận miệng trả lời: "Đi ngang qua."
Mẹ kế không tin là anh chỉ đi ngang qua, dùng đôi mắt cắt hai mí to lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, hiển nhiên đã xem Địch Thần thành tay sai mà Cao Vũ Sanh phái tới để tìm hiểu tin tức. Muốn nói cái gì đó nhưng lại cố gắng dùng hết sức nhịn lại, luật sư bên cạnh bà nhắc nhở chính sự quan trọng hơn.
"Làm gì vậy?" Phương Sơ Dương ngăn lại hai người tính đi thẳng vào.
Mẹ kế cười xoà nói: "Tôi là mẹ của Cao Mục Địch, đây là luật sư, chúng tôi đến để làm thủ tục bảo lãnh chờ thẩm vấn cho nó."
Phương Sơ Dương: "Bây giờ cậu ta vẫn chưa bị giam lại, đang điều tra vụ án. Đợi đến lúc giam giữ rồi lại tính đến chuyện làm thủ tục bảo lãnh cho cậu ta sau."
Nghe nói như thế, sắc mặt của mẹ kế lập tức trở nên khó coi. Chưa bị giam giữ, đó chính là còn ở trong phòng thẩm vấn của đội hình cảnh, "Cũng đã điều tra một ngày một đêm rồi, không phải thẩm vấn chỉ có thể giữ người trong vòng hai mươi bốn tiếng sao?"
Phương Sơ Dương: "Đó là hỏi không ra chứng cứ, bây giờ cậu ta đã có chứng cứ xác minh là người hiềm nghi phạm tội."
Địch Thần lợi dụng lúc bọn họ cãi nhau thì lặng lẽ cưỡi xe điện đi. Nếu không đợi tới lúc Phương Sơ Dương phục hồi tinh thần lại, thì không biết lại tính cãi nhau với anh đến khi nào.
Đi qua một con đường, vòng qua khu vực nhà trẻ gần đồn công an để hỏi thăm chuyện của Tiểu Bàn một chút. Trước cửa đồn công an đang náo nhiệt, mấy cảnh sát đang đè một bà già bị còng tay, chuẩn bị nhét vào xe chấp pháp trắng có chữ đen. Chẳng biết một nhà Tiểu Bàn xông tới từ chỗ nào, chạy tới liều mạng kéo xé.
"Lý Mai Hoa, bà là một tên ác độc chịu ngàn đao cũng không đủ, trả cháu của tôi lại đây! Cháu của tôi ở đâu rồi?" Bà nội Tiểu Bàn nhào qua quyền đấm cước đá với bà lão đang bị còng tay.
Cảnh sát không dám đụng vào người già, chỉ có thể kéo người hiềm nghi phạm tội lui về phía sau, khuyên không được đánh nữa: "Đã bắt được người rồi, bây giờ chúng tôi phải dẫn bà ấy đi, mấy người đừng ồn ào nữa. Nếu gây nữa thì cũng bắt đám mấy người đi luôn."
"Bắt tôi đi, giam tôi chung một chỗ với bà ta ấy!" Bà nội Tiểu Bàn vỗ mông bật đứng lên.
Cha mẹ Tiểu Bàn cũng xông lên ngắt nhéo, mẹ Tiểu Bàn khóc đến tê tâm liệt phế: "Sao bà lại làm như thế? Tháng trước tôi còn tặng đồ ăn vặt cho nhà mấy người!"
Bà lão đeo còng tay kia chính là "Bà Hoa" trong miệng Tiểu Bàn, chính là hàng xóm ở đối diện cửa nhà bé.
"Ha ha ha ha..." Bà lão được gọi là Lý Mai Hoa kia bỗng nhiên cười lên như bị thần kinh. Trên mặt có vài vệt cào ngang dọc bị mẹ Tiểu Bàn cào, khuôn mặt vàng như nến quắt quéo nhìn qua còn ghê hơn, giơ hai tay bị còng với nhau, chỉ vào bà nội Tiểu Bàn: "Đây đều là do bà tự tìm, đây là báo ứng mà gia đình mấy người nên nhận được!"
Giọng nói oán độc, phối với con ngươi đục đục vương đầy tơ máu, rất có bầu không khí trong phim kinh dị.
Cảnh sát nhanh chóng nhét người vào trong xe, ngăn một nhà Tiểu Bàn lại tính nhào về phía trước, mặc kệ bọn họ chửi bậy thế nào đi nữa thì cũng đạp chân ga chạy đi.
Địch Thần tìm được cậu cảnh sát anh quen, hỏi thăm tình hình.
"Ai, chính là trả thù nhà của cậu bé." Cậu cảnh sát thở dài.
Địch Thần khó hiểu: "Không phải lúc trước còn là hàng xóm có quan hệ tốt à?"
Ngày Tiểu Bàn mất tích thì hai bà lão này còn nói chuyện với nhau, hơn nữa Tiểu Bàn cũng vô cùng tin chuyện bà Hoa muốn dắt bé đi ăn đồ nướng, chuyện này nói rõ là bình thường có quan hệ rất tốt.
Cậu cảnh sát lắc đầu như ông cụ non: "Nhà hàng xóm này cũng có một đứa bé, bị tàn tật bẩm sinh. Đứa bé kia cũng cỡ Tiểu Bàn, bình thường hai bà lão cũng hay cùng coi hai đứa cháu."
Địch Thần: "Coi ra thù luôn?" Dựa vào tính tình kia của bà nội Tiểu Bàn, không đắc tội người khác thì mới gọi là kỳ tích.
Cậu cảnh sát thở dài: "Thì như vậy đó, bình thường bà nội của Vương Tử Kiếm hay khoe cháu mình khoẻ mạnh, ăn nhiều cỡ nào trước mặt người ta."
"..."
Dựa vào kiểu nói chuyện của bà nội Tiểu Bàn, cho dù chẳng có ác ý gì thì cũng sẽ cực kỳ khó nghe, huống chi còn là cố ý khoe khoang. Từ bất mãn nho nhỏ, tích thành oán thù cực lớn. Hàng xóm không thể nhịn được nữa, liền cùng cháu mình lừa Tiểu Bàn lên xe bán cho bọn buôn người.
Chiếc xe van không có bảng số kia là của cháu của Lý Mai Hoa, bây giờ đã phát lệnh truy nã bỏ trốn, hẳn sẽ nhanh chóng có thể bắt về quy án.
"Ai rồi cũng sẽ phải trả giá lớn cho hành vi của mình, hoặc nhiều hoặc ít." Cậu cảnh sát trẻ tuổi cứ thế bị hiện thực ép thành nhà triết học.
Địch Thần vỗ vai cậu ta: "Chuyện này nói cho chúng ta biết, lúc bình thường vẫn nên nói chuyện bớt tạo nghiệp chút. Anh quyết định sau này sẽ ít nói thô tục lại."
Cậu cảnh sát bị anh chọc cười: "Anh đúng là một thầy giáo tốt, đã nghỉ việc mà vẫn còn quan tâm đến Vương Tử Kiếm."
"Trẻ con vô tội, thật ra cậu nhóc mập kia cũng đáng yêu lắm."
Địch Thần cưỡi xe điện lảo đảo đi về công ty, trên đường tiện thể mua một hộp takoyaki mang về để cho bạn nhỏ ăn.
"Cậu trai, mua cho bạn gái à?" Ông chủ bán takoyaki nhanh nhẹn dùng que trúc xiên mấy viên takoyaki vào hộp, rắc mấy miếng vụn cá ngừ khô, rong biển và nước sốt bạch tuộc, cười híp mắt đưa cho Địch Thần.
"Không..." Địch Thần nói được một nửa, câu nói kia của Phương Sơ Dương bỗng nhiên gào thét chạy trong đầu như máy kéo.
Có phải hai người đang yêu nhau không?
Lắc đầu một cái, hất câu nói ồn ào kia của Phương Sơ Dương ra khỏi đầu, giơ tay nhận hộp giấy, đối diện với khuôn mặt cười híp mắt của ông chủ... Đối phương cười đến có chút ý vị thâm trường.
Điên rồi!
Địch Thần cưỡi xe điện chạy về toà nhà Tài Phú nhanh như chớp, mở cửa tầng 23 huýt sáo đi vào, lúc này mới lại lần nữa tìm về cảm giác làm ca ca.
"Anh Thần, mang đồ gì ngon đến đó?" Cô bé ở quầy tiếp tân cười vô cùng ngọt.
"A, bữa trưa." Địch Thần thuận miệng nói ra, thật ra không phải là tiếc xót keo kiệt chút đồ ăn vặt, chỉ là sợ người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong phòng kia, sẽ không chịu ăn đồ ăn không hoàn chỉnh mà người khác đã đụng vào.
Lúc nãy sơ sót rồi, đáng lẽ nên mua hai hộp. Tuy rằng phỉ nhổ mình như thế, nhưng Địch Thần cũng chẳng có dự định chia takoyaki cho người khác, đi thẳng đến phòng của tổng tài.
"Suỵt ——" Thư ký Trịnh đứng canh ở cửa, làm một thủ thế đừng lên tiếng với anh, "Mẹ kế của Cao tổng đang ở bên trong đó."
Mẹ kế? Vị phu nhân này chạy nhanh thật đó.
Mẹ kế cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt, khóc lóc nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Em trai con đã bị giam một ngày một đêm rồi, ở trong đó ăn không ngon ngủ không ngon, sao mà nó chịu được. Con tới giúp dì một tay đi mà."
"Việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả." Cao Vũ Sanh vẫn không ngừng làm việc, căn bản là không ngước mắt lên nhìn bà.
"Sao lại không có quan hệ gì với con được, viện mồ côi kia là do ông ngoại con mở!" Mẹ kế thấy quanh co cũng vô cùng, liền gọn gàng dứt khoát.
Động tác gõ bàn phím của Cao Vũ Sanh bỗng dừng lại, hai tay từ từ chồng lên nhau, dời ánh mắt từ màn hình nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trên sô pha: "Lúc còn bé tôi đã từng hỏi trong nhà mẹ tôi còn có ai, vậy mấy người trả lời tôi thế nào?"
"Cái đó, đó là để bảo vệ con." Mẹ kế siết chặt khăn và điện thoại, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhỏ giọng hỏi, "Cho nên chuyện này đúng là có quan hệ với con sao? Vũ Sanh, dì cầu xin con, con có gì bất mãn thì cứ chĩa vào dì. Từ nhỏ em trai con cũng rất thích con, nói là muốn trở thành người giống như anh hai, lần hội nghị so bản kế hoạch này cũng là do dì ép nó đi."
Cao Vũ Sanh: "Bà nên nói mấy câu này với Cao Chấn Trạch, Cao Văn Tranh, đừng nói với tôi."
Nước mắt của mẹ kế lại không ngừng chảy xuống, đứng lên đi đến trước bàn, từ từ quỳ gối xuống: "Vũ Sanh..."
Địch Thần đẩy cửa, bước dài xông đến, đỡ người dậy trước lúc đầu gối chạm đất: "Nữ sĩ xinh đẹp, đừng có té nha. Ngài quý giá như đồ sứ vậy, dập đầu như thế, quay lại rồi sau này lại nói là Vũ Sanh của chúng tôi bất nhân bất nghĩa."
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, trực tiếp cướp điện thoại vẫn siết chặt trong tay mẹ kế đi.
"Cậu làm gì thế?"
"Uây, đang mở video này." Địch Thần đưa điện thoại cho Cao Vũ Sanh.
Điện thoại vẫn còn trong trạng thái bị khoá, chỉ có thể kiểm tra được đoạn video mới quay gần nhất, lúc trước còn không biết đã quay được mấy video. Cao Vũ Sanh rũ mắt, trực tiếp mở khoá xoá hết.
Mẹ kế giật mình: "Làm sao cậu biết được mật khẩu điện thoại tôi?"
"Đoán." Cao Vũ Sanh ném điện thoại lại cho bà, "Đừng đến phiền tôi nữa."
Địch Thần "mời" mẹ kế đi, quay về thì thấy Cao Vũ Sanh đang nhìn chằm chằm hộp takoyaki kia, không ăn mà cũng không động đậy gì. Đợi anh nói một câu "Ăn đi, mua cho em đó" thì mới mở hộp ra, từ từ ăn một viên. Nét mặt chẳng nhìn ra gì được, nhưng Địch Thần vẫn có thể cảm giác hắn bỗng vui vẻ trong nháy mắt.
Thằng nhóc ngốc này...
Địch Thần cười thở dài, nhịn không được giơ tay ra xoa đầu hắn.
Tác giả: Vốn tính phần này chỉ có 40 chương, kết quả bị mấy chương ngắn khiến cho bị loạn. Chắc còn khoảng hai chương này thì sẽ kết thúc phần này ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]