*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trong lòng Địch Thần co thắt, cuối cùng cũng hiểu sao hai ngày nay em ấy lại mất hồn mất vía: "Em đang nghi ngờ loại kim loại hiếm mà Cao Viễn buôn lậu chính là quặng tuyết đầu?"
Một cái lá của cây bạch quả rơi xuống, vừa vặn rơi trúng mặt của Cao Vũ Sanh, giơ tay lên cầm lấy, nắm cuống lá xoay xoay trong tay: "Hai ngày nữa chúng ta đến Ngũ Đồng một chuyến đi, Mông Mông có thể ở nhà trẻ được không?"
Có phải là vàng bông tuyết hay không thì đến đó sẽ biết. Người có thể biến mất, tin tức có thể xoá, nhưng mỏ thì không chạy đi đâu được.
Đương nhiên Địch Thần sẽ không phản đối: "Để về bàn bạc với nó một chút, nếu nó chịu thì gửi ở đó, còn không thì nói Phương Sơ Dương tới đón vài ngày. Dù sao gần đây đội hình cảnh bọn họ cũng không bận mấy."
Là đội hình cảnh của cục công an thành phố, khi có vụ án lớn thì mới có thể phiền đến bọn họ, bình thường thì khá rảnh rỗi. Bận rộn nhất chính là cảnh sát của đồn công an khu vực, những loại chuyện lông gà vỏ tỏi như là vợ chồng đánh nhau, hàng xóm ầm ĩ thì bọn họ đều phải đi giải quyết.
"Ừ." Cao Vũ Sanh lên tiếng, cúi đầu nhìn lá rơi dưới chân.
Tâm tình tốt cũng đã bị phá huỷ, Địch Thần vô cùng áy náy. Thả chai Coca đã uống một nửa xuống, chạy đến trước cây bồ hoàng trong sân, trên từng cây đều có cụm hoa của nó, anh vui vẻ mang chạy về.
Cụm hoa của cây bồ hoàng còn chưa phát triển đủ, từng cái bám lên thân cây giống một cây xúc xích nướng. Tên khoa học của cây này là thuỷ chúc, ý nói là giống như ngọn nến đứng trong nước. Nhưng mà Địch Thần vẫn hay gọi nó là cây xúc xích.
"Em nhớ cái này không?" Địch Thần cầm cây bồ hoàng xúc xích gõ lên đầu bạn nhỏ không vui.
Cao Vũ Sanh quay đầu, nhận cây kia: "Xúc xích."
"Hồi bé em la hét đòi ăn, anh không cho em ăn thì em cắn tay anh." Địch Thần đưa một cây khác đến bên miệng hắn.
"Có đâu." Cao Vũ Sanh có chút ngượng ngùng, nắm cái đầu chíp bông kia không cho nó lắc. Người còn cầm nó vẫn không chịu dừng, kéo nó ra rồi đẩy tới đẩy lui, cố gắng chọc vào mũi của hắn.
"Ăn, hôm nay ca ca cho em ăn." Địch Thần nói xong câu đó, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Cao Vũ Sanh nhìn anh tối sầm một chút, "Sao thế?"
Cao Vũ Sanh không nói lời nào, một lát sau, bỗng nhiên nắm bàn tay tác quái kia, kéo qua gặm một cái.
"Ây ây ây!" Địch Thần nhe răng nhếch miệng rút tay ra, kéo tới nhìn xem, thế mà đã in một vòng dấu răng rồi, còn rất đau nữa. Lại nhìn người nọ, vậy mà đã cười, chợt cảm thấy cái tay này đau thật đáng, cuối cùng cũng dỗ người vui vẻ được rồi. "Anh nói em này, có phải đã sớm muốn cắn anh không, nhớ thương từ lúc năm tuổi tới bây giờ."
"Em không muốn cắn anh." Cao Vũ Sanh cúi đầu bóp nát cụm hoa kia. Muốn ăn chẳng ăn được, chỉ có thể cắn một cái cho đỡ thèm.
Buổi tối lúc đến đón Địch Mông Mông về nhà, Địch Thần thương lượng với bé về chuyện ở nhà trẻ mấy ngày.
"Con có điện thoại, muốn về nhà thì gọi cho cậu Phương để cậu ta đến đón con." Địch Thần hứa cuối tuần này sẽ đến khu vui chơi để làm phần thưởng, cũng thêm một đường lui hoàn mỹ —— cậu hai cho thêm lựa chọn, cộng thêm hối lộ là đồ ăn vặt nhập khẩu lấy từ công ty về.
Mông Mông vểnh môi suy nghĩ một lát, bất đắt dĩ đồng ý: "Được rồi, trẫm chuẩn."
"Tạ chủ long ân." Thừa tướng Địch thực hiện được gian kế của mình, vội vã tạ ơn.
Chủ công Mông Mông không quyền không thế chỉ có thể nghe theo an bài thở dài: "Bao giờ ái khanh mới rước một người mợ về nhà đây?" Mợ thơm thơm mềm mềm, tốt nhất là dịu dàng hiền lành, dạng phái nữ mềm mại đáng yêu giống như mẹ của Dao Dao.
"Trong mơ đó." Cậu Địch cóc đầu bé, đẩy cho Mông Mông tim rơi đầy đất nằm trên sô pha, mình thì đi tắm.
"Ai..." Chủ công Mông Mông thở dài, ôm trái tim bể nát của mình nhắn tin giọng nói cho Dao Dao.
"Chú sẽ làm mợ của con." Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đỉnh đầu, Mông Mông ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quá mức của chú Cao.
Tiểu Địch tiên sinh có chút ngơ người, bò dậy nhìn Cao tổng từ trên xuống dưới vẫn còn đang ngồi, bắt đầu làm khó: "Nhưng mà không phải mợ là phụ nữ à?"
Cao Vũ Sanh cầm Ipad, mở hình ra cho bé nhìn: "Mợ là nữ thì sẽ không mua cho con xe hơi đồ chơi."
Xe hơi đồ chơi trong hình cũng không phải loại đồ chơi bằng nhựa cầm trong tay cho nó chạy, mà là một chiếc Maserati màu đỏ thu nhỏ được làm từ thép tinh. Là loại có thể mở mui lên chạy đi hóng gió, bên cạnh còn có thể cho một bạn gái ngồi.
Địch Mông Mông cực kỳ kinh hãi, thủ đoạn này cũng quá vô sỉ đi? Có tiền thì sao chứ! Tiểu Địch tiên sinh khí phách buộc đầu mình quay qua một bên: "Con sẽ không bị mua chuộc đâu." Vì hạnh phúc của cậu, bé sẽ không bao giờ nhượng bộ vì một chiếc xe đồ chơi. Kết hôn là phải với người mình thích, chứ không phải với người có tiền.
Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc lại mở ra hình khác: "Còn có một chiếc Ferrari mê người, con thích thì nói, mua cả hai cái. Đoạn đường từ nhà đến nhà trẻ đều có thể lái đi được."
Nhà trẻ song ngữ bé đi học ở trong tiểu khu. Xe hơi cho trẻ em có thể chạy thẳng đến nhà trẻ, có vài bạn nhỏ còn chạy xe scooter đi học, cô giáo còn đang vẽ chỗ đậu xe trước cửa.
Địch Mông Mông quay đầu lại nhìn thoáng qua, xe đua Ferrari màu đen, rộng rãi, khí phách, có tên tuổi: "Mợ!"
Địch Thần đang hát hừ hừ trong phòng tắm, hoàn toàn không biết đang có một âm mưu đảo điên ở trong phòng khách. Tắm rửa xong vác Địch Mông Mông về phòng, nằm ở bên người kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho bé.
"Chú Cao nói sẽ mua xe hơi nhỏ cho con." Trẻ em không giữ được bí mật, nhịn không được phải khoe với cậu.
"Xe hơi nhỏ gì?" Địch Thần chẳng để ý lắm, tìm truyện cổ tích trên điện thoại.
"Chính là loại xe mà nhà trẻ có bạn lái đi đó, màu đỏ rồi còn màu đen nữa, là xe thể thao nha." Chắc là con trai trời sinh là đã thích xe, nói đến chạy xe thì vui không chịu nổi, bò dậy tả hình dáng của chiếc xe.
"Được rồi được rồi." Địch Thần vội vàng nhét bé vào ổ chăn, "Không thể nhận đồ đắt tiền như thế."
"Có thể mà, đồ mợ mua cho thì đương nhiên có thể nhận." Tiểu Địch tiên sinh cực kỳ vui sướng.
"Khụ khụ khụ..." Địch Thần lập tức bị nước miếng của mình làm sặc, "Ai nói cho con biết em ấy là mợ?"
"Ơ, chứ không phải mợ à?" Địch Mông Mông chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, bé không hiểu khái niệm của người lớn lắm. Nghĩ lại chú Cao nói, hai người bọn họ cũng ngủ chung một cái giường rồi, đó là đãi ngộ mà chỉ có mợ mới có, hình như cũng đâu sai.
"Con nít con nôi thì bớt lo chuyện của người lớn đi, đó là chú Cao, gọi là cậu Cao cũng được, chứ không phải mợ, đừng có gọi bậy." Địch Thần vỗ mông bé cách lớp chăn, không kể truyện cổ tích nữa, thô bạo đơn giản che mắt bé để bé ngủ.
Đợi bé ngủ xong, Địch Thần quay về phòng ngủ chính, người trên giường còn chưa ngủ, đang cầm một cuốn sách tiếng Anh đọc. Ánh đèn ấm áp chiếu lên hàng lông mi dài, tạo ra một cái bóng nhỏ xinh đẹp. Mỹ nhân dưới đèn, năm tháng bình yên, trong đầu bỗng toát ra sàm ngôn của kẻ phản bội họ Địch nào đó. Nếu để cho Cao Vũ Sanh làm mợ thì cũng không tệ lắm.
Bậy bậy bậy! Nghĩ gì thế!
Thiên thần màu trắng trong đầu Địch Thần hung hăng cho tên ác ma màu đen đang chảy nước miếng một cái tát. Mấy năm nay Thiên Tứ quá khổ rồi, gần như là xem anh là trụ cột tinh thần, khao khát lâu như thế, khó tránh khỏi sinh ra loại ảo giác giống tình yêu. Nói cho cùng, chính là kiểu quấy phá muốn chiếm làm của riêng của trẻ nhỏ thôi.
Đối với anh mà nói, Tiểu Thiên Tứ là một tồn tại vô cùng đặc biệt, là ràng buộc thuở ban sơ giữa anh và tinh cầu này. Nếu như có thể, anh cũng rất muốn độc chiếm người này, nhưng mà anh không thể. Anh cần phải có trách nhiệm của một người trưởng thành, chứ không phải dụ dỗ làm cho tình cảm lẫn lộn, khiến cho em ấy lãng phí một đời trên người quái vật giống anh.
"Đang đọc gì thế?" Địch Thần hít một hơi thật sâu, cười ngồi lên giường, chuẩn bị tâm sự mỏng với bạn nhỏ.
Cao Vũ Sanh kẹp ngón tay mình ở một trang, khép sách lại cho anh nhìn bìa sách: "Tuyển tập thơ của Shelly (1)."
(1) Percy Bysshe Shelley là một nhà thơ nổi tiếng thuộc trường phái lãng mạn của Anh.
"Ớ..." Anh Thần xúc đất không thể nào tìm được điểm chung trình độ văn hóa trên người Shelly.
"Tình cảm ái mộ của em đối với anh cho dù là trời cũng sẽ chẳng khước từ. Như bươm bướm bay về nơi sao sáng, lại như đêm tối chực chờ ánh bình minh. Loại tình cảm nhung nhớ này đã sớm bước ra khỏi cảnh khổ trần gian." Cao Vũ Sanh nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp.
Giọng nói dễ nghe, mang theo du dương ngừng ngắt, thổi qua lỗ tai, mang đến một cơn run rẩy. Thâm tình trong đó đúng là trời cao cũng chẳng muốn chối từ. Địch Thần dại ra, lúng túng tằng hắng một cái: "Em nói gì cơ?"
Cao Vũ Sanh thu ánh mắt lại, cho anh nhìn mặt sách: "Em đang đọc đoạn này, có phải rất êm tai hay không?"
"..." Địch Thần cảm thấy mình như một tên ngốc vậy, mặt đen lại leo lên chỗ của mình chui vào chăn, "Anh cũng biết viết thơ, lúc học trường kỹ thuật còn từng phát biểu lúc tuyên truyền cho trường."
"Hửm?" Cao Vũ Sanh bày ra ánh mắt "muốn nghe."
Địch Thần hắng giọng, dõng dạc đọc đại tác phẩm của mình ra: "Anh trai xúc đất ở nơi công trường, khai cương khoách thổ toàn dựa vào bạn. Không cần vợ lại cũng chẳng cần nhà, đàn ông ai lại chẳng thích đại cơ cơ!" (Cơ = Máy).
Cao tổng vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí Shelly: "... Đại kê kê (2) là cái gì?"
(2) Nghĩa đen là tờ rym. "Cơ cơ" phát âm gần giống "kê kê."
"Là máy xúc đất cỡ lớn đó." Địch Thần dương dương đắc ý, "Khúc cuối phải lặp từ như thế thì mới có ý vị."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]