Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bị Phương Sơ Dương dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm, Địch Thần kêu oan: "Mợ nó, chú nhìn anh làm gì? Thật đúng không phải là do anh dạy mà."
Địch Thần cũng không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Cao Vũ Sanh, xưng hô này là tự mình Địch Mông Mông chế ra, anh đã nghiêm túc sửa lại rồi. Vốn hai người có chút không rõ ràng... Bậy, trong sạch, bị tên nhóc thúi này nói thế, cũng không biết Thiên Tứ có thể hiểu lầm là mình dạy không, đây đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Vẻ mặt Địch Mông Mông vô tội, lắc lắc bàn tay của Phương Sơ Dương: "Cậu cả, chúng ta còn chưa đi nữa à?"
Ánh mắt của Phương Sơ Dương chần chừ trên hai người đang dính với nhau một lúc, không thể nào trách mắng Cao Vũ Sanh, chỉ có thể lườm Địch Thần: "Tém tém lại, đừng có dạy hư trẻ em!"
"Ây không phải, sao anh lại dạy hư trẻ em chứ..." Địch Thần muốn bước tới lý luận, mới vừa buông tay Cao Vũ Sanh ra thì hắn đã nghiêng về một phía, nhanh chóng đưa tay ra ôm. Tình hình này, đúng là có chút nói không rõ ràng.
Phương Sơ Dương lười nghe anh bíp bíp, kéo Địch Mông Mông đi ra ngoài. Đi tới cửa chợt nhớ tới còn có việc muốn nói, bỗng dừng chân nhưng không quay đầu lại, cho Địch Thần một bóng lưng lạnh lùng: "Nếu gần đây có phóng viên tới tìm anh thì đừng trả lời bất cứ vấn đề gì."
"Sao thế?" Địch Thần thả Cao Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318663/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.