*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Câu nói chen vào này, tâm tình thương cảm gì cũng bị cuốn mất, Địch Thần dở khóc dở cười ôm Cao Vũ Sanh vào trong lòng xoa nắn.
Diêu Hồng Mai có bệnh Alzheimer, nên vô cùng dễ quên. Ngày hôm trước còn la hét muốn tìm Triệu Bân, hôm sau đã chẳng nhớ rõ, lại bắt đầu không tim không phổi ăn ăn uống uống. Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, xác định đã khống chế được bệnh tình của bà, trạng thái cơ thể có xu hướng ổn định rồi, có thể xuất viện.
Viện điều dưỡng Nam Sơn đưa xe đến đón, Địch Thần không đi theo được, chỉ có thể dặn y tá chăm sóc bà thật tốt. Thật ra cô giáo Diêu cũng không có cảm xúc chống cự gì với việc quay về viện điều dưỡng, chỉ là lúc lên xe, có hỏi Địch Thần một câu: "Sao A Nguyệt không tới tiễn mẹ vậy?"
Cổ họng Địch Thần nghẹn lại: "Trong sở nghiên cứu của chị ấy nhiều việc lắm, hai ngày nữa sẽ đến thăm mẹ."
Diêu Hồng Mai bĩu môi lầm bầm: "Được rồi, nói nó đừng có liều mạng như thế, liều mạng thêm nữa là có thể nghiên cứu ra giải Nobel luôn đó."
"Tạm biệt bà ngoại." Địch Mông Mông hơi luyến tiếc bà ngoại, dùng sức vẫy tay với xe.
Cô giáo Diêu ngây ngốc, cũng không có cảm xúc chia tay sầu khổ gì, đóng cửa xe xong liền yên tâm lấy đồ ăn vặt cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318642/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.