Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Địch Thần cắn ống ô-xy mềm, ôm thật chặt người trong ngực. Một tay Cao Vũ Sanh nắm gối ô-xy rò khí liên tục, một tay khống chế bao cổ tay giằng co trên không trung. Sợi dây kim loại quấn một vòng quanh người, chỉ cần dùng sức kéo, sẽ cắt người thành hai nửa.

Hai bên khống chế lẫn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đằng ấy, à vị tráng sĩ này." Địch Thần ngậm cái ống, giống như ngậm điếu thuốc, khi nói chuyện không tự chủ được mang theo vài phần không đứng đắn.

Sát thủ chuyển động tròng mắt nhìn qua.

"Tôi có thể buông em ấy ra không? Ôm không nổi nữa." Địch Thần nghiêm túc yêu cầu, bày ra bộ dáng rất nặng rất mệt mỏi.

"Tôi nói rồi, không được nhúc nhích." Sát thủ kinh nghiệm phong phú, không hề ăn bộ dáng này của anh, khăng khăng phạt anh ôm Cao Vũ Sanh.

Những người nhà họ Cao khác cũng không dám nhúc nhích, ngồi cứng ở chỗ mấy cái sô pha. Cao Chấn Trạch che ngực, thở hổn hển hỏi: "Cứ giằng co như thế này cũng không phải là cách, anh nói một điều kiện đi. Chúng tôi không báo cảnh sát, anh cũng không giết người, hai bên chúng ta bỏ qua cho nhau."

"Tờ danh sách tôi nhận được muốn bốn cái mạng, họ Cao mấy người chết thêm một người thì tôi sẽ dừng tay." Sát thủ dùng súng chỉ vào mấy người ở chỗ sô pha, nòng nhắm từ Cao Văn Tranh co rúc trên đất, quét đến Cao Mục Địch trốn bên người mẹ mình, cuối cùng dừng ở đầu của người cha Cao Chấn Trạch.

Lúc đi vòng, Địch Thần cố ý đi thêm mấy bước, lúc này đang đứng ở chỗ chéo của sát thủ, góc độ xảo quyệt, rất khó bị đánh trúng. Sát thủ không có cơ hội quay đầu uy hiếp Cao Vũ Sanh, đơn giản từ bỏ, lại nhìn chằm chằm mấy người ở chỗ sô pha.

Cao Chấn Trạch đổ mồ đầy trán khi bị họng súng nhắm trúng, bắp thịt chỗ quai hàm không tự chủ được co rút.

"Muốn giết thì giết Cao Văn Tranh đi. Là nó mướn sát thủ, nên tự nó gánh chịu trách nhiệm." Mẹ kế thấy mình được loại ra khỏi danh sách bị xử, lập tức bình tĩnh không ít, nhìn về phía Cao Văn Tranh mặt đầy nước mắt nước mũi.

"Tôi đâu có nói anh giết người đâu, từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn một chân của Cao Vũ Sanh. Bây giờ huỷ nhiệm vụ này, anh đi đi!" Cao Văn Tranh run run rẩy rẩy nói, "Chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, báo cảnh sát thì tôi cũng bị bắt. Việc này xem như chưa từng xảy ra..."

Sát thủ cũng chẳng chấp nhận: "Chọn một đi, thời gian của mấy người không nhiều lắm đâu."

"Tại sao chị lại muốn chân của tôi?" Cao Vũ Sanh tựa trên vai Địch Thần, cố gắng điều chỉnh tư thế, nắm túi ô-xy chặt hơn một chút.

"Tại sao tao lại muốn chân của mày? Ha hả." Cao Văn Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, vỗ chân giả của mình, "Mẹ mày thuê người tông chết anh tao, tông gãy chân tao hại tao tàn tật cả đời, mày nói xem vì sao?"

Cao Chấn Trạch nhíu mày: "Cha đã nói qua bao nhiêu lần rồi, chiếc xe kia không phải do Diệp Dung thuê!"

"Cha nói không phải thì không phải sao?" Nhắc đến chuyện này, Cao Văn Tranh bỗng nhiên kích động, ngay cả sát thủ đang đe doạ mạng mình cũng quên, "Năm đó người hận hai chúng tôi chỉ có bà ta thôi!"

"Tại sao lại phải hận cô?" Địch Thần không giải thích được. Ngay cả đứa nhỏ chẳng liên quan gì là anh đây mà Diệp Dung cũng nguyện ý nuôi, làm mẹ kế của người ta cũng không đến mức ác độc với con gái riêng thế chứ.

"Bà ta nghĩ tôi vứt bỏ Thiên Tứ!" Cao Văn Tranh đỏ mắt nói, "Thiên Tứ thất lạc rồi, trong nhà chỉ còn có hai đứa nhỏ là tôi và anh trai, mỗi khi bà ta nhìn thấy thì trong lòng khó chịu."

Con mình đã thất lạc, đầu sỏ gây tội làm lạc mất con mình lại sống quá tốt, ngày nào cũng lắc lư trước mặt mình, là ai thì cũng muốn bóp chết đối phương.

Cao Vũ Sanh mím môi, nhìn chị gái giống chịu bị oan ức ghê lắm, từ từ nói: "Nhưng mà, vốn chính là chị để tôi lạc mà."

Những người khác lập tức nhìn qua, mặt ai cũng đầy khiếp sợ. Cao Văn Tranh cứng đờ trong nháy mắt: "Cậu nói bậy bạ gì đó! Là tự mình cậu chạy đi!"

Trong lòng Địch Thần lộp bộp một chút, bàn tay ôm lưng Vũ Sanh vỗ nhè nhẹ để trấn an. Làm sao lại quên mất, từ rất nhỏ thì Thiên Tứ đã nhớ mọi chuyện, em ấy nhớ kỹ từng chi tiết ở chung với bọn buôn người, tự nhiên cũng nhớ rõ tại sao mình lại lạc mất. Lúc còn bé, em ấy đã nói qua, là vì ra ngoài mua quà cho chị gái mà bị lạc mất.

"Mẹ tôi đi mua đồ, giao tôi cho chị trông một lúc, bà ấy nói "Dì đi mua một chút đồ nhé, con với em trai chơi một lúc, ở trong đây thôi đừng đi xa nha"."

Cao Vũ Sanh rất giỏi thay đổi giọng nói, mô phỏng câu nói này, giọng nói giống nhau như đúc với Diệp Dung năm đó, nửa chữ cũng không thiếu.

Mặt của chị hai nhà họ Cao bỗng trắng bệch trong nháy mắt.

"Chị hỏi tôi "Có ăn kẹo bông gòn không," không đợi tôi đồng ý đã kéo tôi rời khỏi khu thương mại, đi ra công viên nhỏ bên ngoài. Chị nói "Đứng ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi mua kẹo bông gòn," liền thả tay tôi ra. Lúc bọn buôn người bắt tôi đi, tôi thấy chị đứng phía sau gốc cây sồi."

Những lời này, từ nhiều năm trước đến bây giờ, một chữ Cao Vũ Sanh cũng không đề cập đến. Tất cả mọi người nghĩ rằng hắn đã quên mất, nhưng bây giờ nghe thấy, chẳng những không hề quên, ngược lại còn nhớ kĩ càng đến từng chi tiết.

Địch Thần nghe thấy mà cực kỳ đau lòng, khi đó Cao Văn Tranh cũng chỉ có mười hai tuổi, ác độc của một đứa trẻ khiến cho người ta hãi hùng.

"Cao Văn Tranh, chuyện này có phải là thật không? Năm đó là con nói tự bản thân Thiên Tứ chạy ra ngoài!" Cao Chấn Trạch cũng là lần đầu tiên nghe được, lớn tiếng chất vấn con gái.

Cao Văn Tranh run rẩy hít sâu một hơi: "Đúng, là con làm thì thế nào? Cha tìm cảnh sát tới bắt con đi, lúc đó con mới có mười hai tuổi, chưa đủ mười bốn tuổi thì không chịu trách nhiệm hình sự."

Cô nghe nói chỗ đó thường có bọn bắt cóc lảng vảng xung quanh, cố ý dẫn em trai đến công viên đó, mở to mắt nhìn đứa trẻ nhỏ tuổi bị người ta thô bạo bắt đi.

"Cô có còn là con người không?" Địch Thần ôm chặt người trong lòng, cắn răng nhìn chằm chằm Cao Văn Tranh, "Khó trách cô chắc chắc Diệp Dung thuê người tông hai anh em cô, không ngờ chính là có tật giật mình như thế. Cô cho là ai cũng không có tính người như mình hả? Tuổi còn nhỏ đã buôn bán người, đến bây giờ còn chết cũng không hối cải. Chó cắn người cũng biết nhìn sắc mặt, con mẹ nó cô còn không bằng một con súc sinh!"

Cao Văn Tranh bỗng chốc bị vệ sĩ mắng, giọng the thé nói: "Anh là cái thá gì, chuyện nhà tôi không đến phiên anh quản! Tôi đã trả giá lớn lắm rồi, anh trai tôi bị tông chết, tôi không có một chân, đã chịu đủ báo ứng rồi! Diệp Dung muốn trả thù thì cứ trả thù tôi, có bán tôi đi tôi cũng chẳng nói gì, nhưng dựa vào cái gì mà tông chết Cao Ức Tiêu! Dựa vào cái gì!"

Tiếng nói càng nói càng lớn, nói đến phần sau thì trực tiếp lạc giọng.

Cô quá hận, hận đến mấy chục năm cũng chưa từng ngủ yên giấc. Muốn trả thù thì cứ trả thù cô, tại sao lại muốn trả thù anh hai. Cao Ức Tiêu là một người dĩ hoà vi quý, trong đầu chỉ có âm nhạc, nghệ thuật, tại sao phải cướp đi sinh mạng của anh ấy? Khiến cho cô mất đi anh trai lại mất đi một chân, ngày nào cũng sống trong địa ngục.

"Không phải là do mẹ tôi làm." Cao Vũ Sanh nhẹ giọng nói.

"Cậu nói không phải thì là không phải à?" Cao Văn Tranh cười nhạt, "Mẹ cậu coi tôi như một đứa ở mà sai bảo, nói tôi giúp bà ta coi con giùm. Sau đó thất lạc cậu, bà ta cứ như điên rồi, điên khùng mắng tôi, hận tôi muốn chết."

Cao Vũ Sanh cụp mắt: "Ngày đó đi đến khu thương mại, là vì mua quà sinh nhật cho chị. Sợ nói trước sẽ không còn ngạc nhiên nữa, mới nói chị coi tôi một lúc."

Cao Văn Tranh bỗng nhiên nghẹn lại. Ngày đó sau khi đã lạc mất Cao Vũ Sanh, trong nhà rơi vào hỗn loạn, căn bản không có ai nhớ sinh nhật của cô và anh trai. Cẩn thận nhớ lại, ngày đó Diệp Dung ra khỏi khu thương mại, trong tay có xách theo hai cái túi, chẳng qua là dưới cơn hoảng loạn đã ném tới ven đường...

"Mẹ tôi không biết bọn bắt cóc là chị gọi đến, sau khi mà tôi về rồi, còn nói tôi phải sống chung cho tốt với chị." Từ đầu đến cuối Cao Vũ Sanh không hề lên giọng, không nhanh không chậm, chỉ như trình bày một sự thật.

Đây cũng là lần đầu Cao Chấn Trạch nghe đến ân oán này, cả người đều sốc. Làm sao cũng không nghĩ đến được, năm ấy con gái mới có mười hai tuổi đã có thể nhẫn tâm bán em trai mình. Lại càng không nghĩ tới, nó vẫn quy tội con trai lớn chết cho Diệp Dung. "Anh mày chết như thế nào chính mày không biết à? Nếu như không phải mày vội vã đi qua con đường đối diện nhìn minh tinh thì nó sẽ vì đẩy mày ra rồi bị tông bay đi sao?"

Cao Văn Tranh mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cha mình: "Con... đi nhìn minh tinh?"

Lúc đó cô bị đập đầu khiến cho não chấn động, mất đi ký ức lúc tai nạn xe cộ xảy ra. Hoàn toàn không nhớ rõ, là chính mình vì đi xem minh tinh mới liên luỵ khiến anh hai bị tông chết.

Sát thủ tiên sinh không được để ý đến, không thể nhịn được nữa, nòng súng nhắm ngay Cao Văn Tranh: "Xem ra mọi người đã quyết định rồi, sẽ để cho ai chết."

"Không phải cô ta là khách hàng của anh sao?" Địch Thần nhướng mày, nhẹ nhàng thả chân Cao Vũ Sanh xuống, để cho hắn dựa vào mình, tay không lộ ra nắm cổ tay đeo đồng hồ, hít một hơi ô-xy thật dài.

"Không phải." Sát thủ phủ nhận thân phận cố chủ của Cao Văn Tranh, "Tôi đếm tới ba, mấy người không ra tay, thì cùng nhau xong đời."

"Một!"

Mẹ kế lo lắng nhìn về phía Cao Chấn Trạch cầm kiếm: "Cha nó ơi."

Cao Chấn Trạch nắm chặt chuôi kiếm, không động đậy.

"Hai!"

Mẹ kế cắn răng, nhặt con dao găm trên đất lên.

"Mẹ!" Cao Mục Địch hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình, "Bây giờ mẹ giết chị ta, sau này mẹ sẽ mang tội giết người đó."

"Cô ta mà không chết thì chúng ta sẽ phải chết hết. Bây giờ mẹ chính là tự vệ! Vị tiên sinh này, anh nói chuyện giữ lời chứ?" Mẹ kế run tay nhìn về phía sát thủ.

"Ba!"

/Hết chương 124/

Tác giả:

Chú thích: Dưới uy hiếp của sát thủ mà giết người khác, cũng là phạm pháp, không tính là tự vệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.