Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Nói câu người trưởng thành phải chịu trách nhiệm từ miệng mình ra, không cảm thấy buồn cười à?"
"Trước kia tôi không tỉnh ngộ, bây giờ đã thay đổi rồi. Nếu tôi không có ý thức trách nhiệm thì đã ra nước ngoài rồi."
"Anh cứ khoác lác đi, chút tiền lương kia của anh mà cũng có thể đi định cư à?"
"Tôi có thể không bỏ chuyện đòi bồi thường, làm người dẫn đầu đàm phán với Cao Vũ Sanh, yêu cầu khoản bồi thường cao hơn người khác ba lần, cũng đủ cho tôi đi định cư nước ngoài theo kiểu đầu tư."
...
Hai người bên đó anh một câu tôi một câu, Địch Thần nghe mà đau hết cả đầu.
Cao Vũ Sanh thấy sắc mặt anh không tốt, giơ tay ôm người vào lòng: "Mệt thì dựa vào em ngủ một lát đi, có gì em gọi anh dậy."
"Không cần, anh cũng chẳng ngủ được." Địch Thần dùng đầu cọ cọ vai hắn, dùng cằm chỉ Phương Sơ Dương, "Từ khi nó tự tay giết được Cừu Kiêu, tính tình nóng nảy đã bớt đi phần nào. Vừa thấy Triệu Bân, lại bật mode chó điên."
Lúc trước, khi ở trạng thái làm việc, trên nguyên tắc trách nhiệm cảnh sát, Phương Sơ Dương vẫn là khá nghiêm túc, có thể tin tưởng được, đối xử với hắn theo kiểu giải quyết việc chung. Bây giờ quay lại trạng thái sinh hoạt, liền tự nhiên không cho hắn khuôn mặt dễ gần nữa, dù là lý do gì, đúng là năm đó Triệu Bân đã bỏ rơi Địch Tê Nguyệt.
Cao Vũ Sanh lén nhìn cậu cả Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318612/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.