Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lúc này Cao Vũ Sanh mới ý thức được là mình vẫn còn nắm lấy bàn tay tuy không dày nhưng lại cực kỳ ấm áp kia, theo bản năng nắm chặt một chút rồi mới buông ra: "Xin lỗi."
Thật ra Địch Thần cũng chẳng để ý gì, theo hắn đi vào phòng làm việc, kéo cái ghế cho khách ngồi trước bàn làm việc qua ngồi xuống: "Cậu gọi tôi tới chính là để nhìn đám người khóc tang trước cửa kia à?"
"Không phải." Cao Vũ Sanh rót cho anh một ly nước, "Lúc gọi cho anh bọn họ vẫn còn chưa đến, tôi muốn nói về chuyện của anh."
"Tôi?" Địch Thần nhận ly nước, trong ly thuỷ tinh trong suốt óng ánh có nước lọc, còn có mùi thơm bạc hà nhàn nhạt, chắc là có bỏ thêm lá bạc hà khô ở trong nước. Những nhân sĩ đẳng cấp đều thích uống cà phê loại đắt tiền hoặc là rượu Tây có màu sắc diễm lệ, vị tiểu Cao tiên sinh này lại mê uống nước có ngâm lá bạc hà, nhìn thế nào cũng không thấy giống một vị tổng tài bá đạo.
"Về... siêu năng lực của anh." Cao Vũ Sanh châm chước tìm từ, tìm một cái tên gọi khác cho loại năng lực khác người của Địch Thần, "Nếu anh cứ bại lộ trước mặt người khác như thế thì rất nguy hiểm. Nếu tiếp tục làm vệ sĩ cho những người khác nhau thì kiểu gì cũng sẽ có người có thể nhìn ra giống tôi."
"Cao tổng đang uy hiếp tôi sao?" Địch Thần cầm một cây thước bằng thép ở trên bàn thưởng thức, nhẹ nhàng gõ lên cái ly trong suốt, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/128952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.