Ngân Xuyến tựa đầu vào áo của anh mà khóc. Tiếng khóc nức nở vang lên khắp căn phòng khách. Cô đã kiềm chế nước mắt từ hồi trưa đến bây giờ, cuối cùng cũng có thể giải tỏa được tất cả, Bạc Huyền Sâm chỉ biết đứng yên như thế cho đến khi cô không còn khóc nữa.
[…]
Sáng hôm sau, Ngân Xuyến đã dậy sớm hơn mọi người để chuẩn bị bữa sáng cho chồng của cô. Mặc dù trong nhà không hề thiếu đầu bếp nhưng cô muốn đích thân nấu để có thể kéo gần khoảng cách của cả hai lại. Một lúc sau, món ăn cuối cùng cũng được bày một cách ngay ngắn trên bàn ăn. Đúng lúc này Hạ bán Tử cũng đã ăn mặc chỉnh chu đi xuống lầu dùng bữa. Anh khá là ngạc nhiên khi thấy một đại tiểu thư kiêu ngạo như Ngân Xuyến lại có thể dậy sớm mà xuống bếp nấu ăn.
Ngân Xuyến ân cần kéo anh ngồi xuống ghế, cô nở nụ cười tươi tắn nhìn anh, “Đây toàn là mấy món anh thích ăn nhất đó, anh ăn thử đi.”
Hạ Bán Tử liếc mắt nhìn một lượt các món trên bàn ăn, quả thực đều là những món anh thích ăn nhất. Thế nhưng, anh ta lại bày ra bộ mặt nghi ngờ, liếc ánh mắt đáng sợ về phía cô mà nói:
“Có ăn được không đây, rõ ràng cô đâu có biết nấu ăn.”
Ngân Xuyến đáp: “Đúng là như vậy, nhưng em vẫn có thể nấu những món mà anh thích ăn nhất, em đã học nấu chúng khi anh gửi sính lễ đến nhà em.”
Nhận được câu trả lời, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-la-nguoi-tinh-cua-toi/2862009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.